Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Qua khoảng một nén nhang Lưu Đại Toàn thống kê đại khái tài nguyên bảo khố phủ đệ trưởng trấn, giao linh thạch có sẵn và thẻ vàng linh thạch cho Cảnh Ngôn.
Lưu Đại Toàn lòng rối bời hỏi:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, giờ... giờ chúng ta có nên trốn không? Chúng... chúng ta sẽ đi đâu? Có phải đi Đông Lâm thành? Nhưng... nhưng nữ nhi Hiểu Nguyệt của ta thì sao đây? Nữ nhi còn nằm trong tay Ngụy gia.
Trong lòng Lưu Đại Toàn nhớ thương nhất là nữ nhi Lưu Hiểu Nguyệt.
Cảnh Ngôn nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Lưu Đại Toàn, hắn bất đắc dĩ xua tay nói:
- Lưu gia chủ đừng lo, bây giờ ta xuất phát đi Đoan Dương thành mang ra nữ nhi Lưu Hiểu Nguyệt của ngươi đây. Lưu gia chủ yên tâm, miễn Lưu Hiểu Nguyệt còn sống thì ta nhất định sẽ cứu nàng ra!
Cảnh Ngôn không biết Lưu Hiểu Nguyệt còn sống không, nhưng miễn nàng sống thì hắn chắc chắn sẽ cứu nàng ra khỏi Ngụy gia.
Nếu Lưu Hiểu Nguyệt không may đã chết thì...
Lòng Cảnh Ngôn lạnh lẽo, hắn chắc chắn khiến Ngụy gia trả giá bằng máu, cho Ngụy gia biết giết một Lưu Hiểu Nguyệt thì cả gia tộc phải chôn cùng!
Lưu Đại Toàn kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì? Cảnh Ngôn thiếu gia định đi Ngụy gia Đoan Dương thành? Đừng đi, thiếu gia tuyệt đối đừng đi Đoan Dương thành!
Lưu Đại Toàn rất muốn cứu nữ nhi của mình nhưng gã biết nếu Cảnh Ngôn đi Ngụy gia là chịu chết. Đừng nói Lưu Hiểu Nguyệt, ngay cả mạng sống của Cảnh Ngôn cũng khó giữ.
Lưu Đại Toàn cắn răng nói:
- Cảnh Ngôn thiếu gia nếu... nếu thật sự muốn cứu Hiểu Nguyệt hay là về Cảnh gia, mời tứ trưởng lão ra mặt giao thiệp với Ngụy gia...
Lưu Đại Toàn biết mình nêu yêu cầu này quá đáng, nhưng đó là hy vọng duy nhất cứu ra nữ nhi của gã.
Cảnh Ngôn lắc đầu nói:
- Lưu gia chủ đừng nói nữa, hãy ở trong Hắc Phong trấn chờ tin tức của ta. Lưu gia chủ lo xử lý tài nguyên phủ đệ trưởng trấn đi.
Cảnh Ngôn biết suy nghĩ của Lưu Đại Toàn, nhưng hắn cũng biết dù mời Cảnh gia ra mặt mặt chưa chắc cứu được Lưu Hiểu Nguyệt. Nếu Cảnh gia là gia tộc lớn trong Đoan Dương thành còn dễ nói, vấn đề là Cảnh gia thuộc thế lực Đông Lâm thành, không có uy vọng trong Đoan Dương thành. Ngụy gia sẽ không e ngại Cảnh gia.
Dù Ngụy gia chịu lùi bước cũng sẽ đòi bồi thường lớn, khi đó Cảnh gia chưa chắc đồng ý trả giá đắt vì Lưu Hiểu Nguyệt.
Tuy bây giờ Lưu Hiểu Nguyệt còn sống nhưng không dễ chịu gì trong Ngụy gia, nàng ở Ngụy gia lâu một ngày là nguy hiểm thêm một phần. Cảnh Ngôn phải nhanh chóng chạy đến Ngụy gia cứu Lưu Hiểu Nguyệt ra khỏi tay Ngụy gia.
Vèo!
Cảnh Ngôn nói xong câu đó với Lưu Đại Toàn liền lắc người rời khỏi phủ đệ trưởng trấn chạy hướng Đoan Dương thành.
Lưu Đại Toàn ngây ngốc nhìn Cảnh Ngôn khuất trong tầm mắt, thở dài thườn thượt.
Tại sao sự việc trở nên như vậy?
***
Mấy ngày sau, bóng áo xanh của Cảnh Ngôn xuất hiện ngoài cổng Đoan Dương thành.
- Ngụy gia, ta đến đây!
Cảnh Ngôn đứng ngoài cửa thành một lúc rồi nhấc chân đi vào Đoan Dương thành.
Quy mô Đoan Dương thành to hơn Đông Lâm thành một chút, nhân khẩu thường trú nhiều hơn Đông Lâm thành.
Cảnh Ngôn đi nhanh trên đường cái, võ giả qua lại nối liền không dứt.
Cảnh Ngôn cảm thấy Đoan Dương thành nhiều người nhưng tu vi võ giả bình quân yếu hơn Đông Lâm thành chút. Cũng đúng, Đông Lâm thành lưng dựa Hắc Thạch sơn mạch, võ giả hoạt động trong thành đa số vì vào Hắc Thạch sơn mạch đi nơi khác, không như Đoan Dương thành.
Trong địa vực Đoan Dương thành có Nguyệt Hoa Sâm Lâm,
nhưng Nguyệt Hoa Sâm Lâm cách Đoan Dương thành rất xa, muốn vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm không cần đi ngang qua Đoan Dương thành.
Cảnh Ngôn tìm đại một võ giả trạc bốn, năm mươi tuổi đi trên đường, hỏi:
- Xin hỏi đi đường nào đến Ngụy gia?
Ngụy gia xem như gia tộc lớn trong Đoan Dương thành, võ giả thường ở trong thành chắc đều biết vị trí trạch viện Ngụy gia.
Võ giả nhìn Cảnh Ngôn, nghiêm túc hỏi:
- Ngụy gia? Ngươi đến từ xứ ngoài sao? Không biết Ngụy gia ở đâu.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Ta đúng là từ đất bên ngoài lần đầu tiên tới Đoan Dương thành.
Võ giả trung niên hơi nhiều chuyện nói:
- Ha ha ha! Vậy ngươi đi Ngụy gia làm gì? Hay ngươi là thân thích của Ngụy gia? Hoặc muốn đầu vào Ngụy gia?
Cảnh Ngôn cau mày, hắn không muốn nói nhiều. nhưng lúc này hắn hỏi người ta, đành cố kiên nhẫn đáp:
- Ta tìm tộc trưởng Ngụy gia có chút việc thương lượng.
Võ giả nghe vậy sửng sốt sau đó cười phá lên:
- Ngươi tìm tộc trưởng Ngụy gia? Có việc thương lượng!
Võ giả trẻ tuổi này thật lớn lối.
Võ giả trung niên cảm thấy Cảnh Ngôn quá ngông cuồng nên ngữ điệu hơi trào phúng nói:
- Người trẻ tuổi, không phải ai đều có thể gặp tộc trưởng Ngụy gia, nhưng ngươi khá may mắn, mấy hôm nay Ngụy gia đang tổ chức gia tộc đại tái. Nhiều nhân vật cao tầng như tộc trưởng đều ở diễn võ trường Ngụy gia, ngươi muốn gặp tộc trưởng Ngụy gia vừa lúc có cơ hội tốt.
Tuy Ngụy gia không phải thế lực gia tộc hạng nhất Đoan Dương thành nhưng cũng là thế lực hạng hai cường đại. Thân phạn như tộc trưởng Ngụy gia không phải người bình thường muốn gặp liền được gặp.
Võ giả trung niên cảm thấy Cảnh Ngôn rất ngông cuồng nhưng vẫn cho hắn biết vị trí trạch viện Ngụy gia.
Cảnh Ngôn cảm ơn:
- Đa tạ!
Sau đó Cảnh Ngôn lắc mình bay đi.
Võ giả trung niên chớp chớp mắt, há hốc mồm ngây người giây lát.
Người đâu rồi? Sao bỗng nhiên không thấy nữa?
Chợt một võ giả áo đen từ cửa hàng bên cạnh đi ra kêu võ giả trung niên:
- Lão Triệu, ngây ra đó làm gì?
Lão Triệu cau may nhìn võ giả kia, hỏi:
- A... Ta... Lão Vương, ngươi có thấy võ giả trẻ tuổi mặc áo xanh không?
Lão Vương kinh ngạc hỏi lại:
- Võ giả trẻ tuổi?
Lão Triệu chau mày nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Cảnh Ngôn đâu:
- Đúng rồi, mới nãy hắn còn hỏi vị trí trạch viện Ngụy gia, nói là muốn gặp tộc trưởng Ngụy gia.
Lão Vương không tin lời lão Triệu nói, cười phá lên lắc đầu bảo:
- Lão Triệu, ngươi gặp ảo giác sao? Ta đi vào cửa hàng này mới có vài giây, võ giả trẻ tuổi áo xanh? Còn muốn gặp tộc trưởng Ngụy gia? Ha ha, ngươi đang nói mớ sao?
Lão Triệu im lặng. Ảo giác? Nói mớ? Có thể không?