Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Người ngoài dựng lôi đài trước cửa gia tộc khiêu khích, tử đệ ra mặt ứng chiến vì gia tộc của ngươi, đặt ở gia tộc nào cũng nên đứng ra bênh tử đệ của mình.
Cảnh gia thì sao?
Cảnh Sơn Cừ chủ quản Cảnh gia bênh vực người ngoài, trách mắng tử đệ ứng chiến vì gia tộc của mình.
Loại gia tộc này có thể cường thịnh sao?
Đám võ giả đứng xem vốn ôm tâm tình coi kịch, giờ thấy tiếc cho Cảnh Ngôn, không đáng vì gia tộc như vậy.
Cảnh Ngôn đứng trên lôi đài từ từ rút ra pháp khí Thiên Hỏa kiếm.
Cảnh Ngôn đặt cái tên Thiên Hỏa kiếm cho pháp khí lấy từ tay đại trưởng lão Ngụy gia Ngụy Chấn Chí. Cảnh Ngôn không muốn dùng tên cũ, hắn đặt tên mới cho pháp khí của mình.
Thiên Hỏa kiếm!
Thấy Cảnh Ngôn lấy ra Thiên Hỏa kiếm, con ngươi Tác Văn co rút lộ tia tham lam:
- Pháp khí?
Tác Văn sử dụng trường mâu chỉ là phàm khí cực hẩm, còn Cảnh Ngôn có pháp khí, thật là phí của trời.
Phải giết Cảnh Ngôn giành lấy pháp khí này!
Trong khoảnh khắc Tác Văn thầm quyết định như vậy.
Tuy Tác Văn dùng vũ khí không phải trường kiếm mà là trường mâu, nhưng pháp khí có giá trị rất cao, gã có thể mang pháp khí của Cảnh Ngôn về Thần Phong học viện đổi lấy pháp khí thích hợp mình. Có pháp khí thì sức chiến đấu của gã sẽ nâng cao lần hai.
Nghĩ đến đây mắt Tác Văn bắn ra tia sáng đỏ, chiến ý càng lên cao.
Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm đứng bên rìa lôi đài lộ ánh mắt tham lam, hai người đều không có pháp khí. Tiếc rằng trên lôi đài người sắp giết Cảnh Ngôn là Tác Văn, không phải hai người họ, pháp khí này không có phần của Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm.
Tác Văn nhìn đăm đăm, khẽ quát:
- Cảnh Ngôn, chịu chết! Thiên Liệt Mâu Pháp!
Trên trường mâu màu đen dâng trào nguyên khí, bóng mâu đen như muôn vàn rắn độc phô thiên cái địa ập đến.
Thiên Liệt Mâu Pháp là một loại võ học cực phẩm.
Tác Văn là võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, đệ tử của Thần Phong học viện, vừa là đệ tử của chấp sự, bình thường gã tu luyện nhận lấy tài nguyên chắc chắn hơn đệ tử bình thường. Tác Văn tu luyện võ học cực phẩm cũng là hợp lý.
Giọng Tác Văn âm trầm truyền ra theo bóng mâu đầy trời:
- Tiểu tạp chủng, ta đã nói sẽ đâm chín chín tám mươi mốt cái lỗ trên người của ngươi, ta nói được chắc chắn làm được. Ta sẽ không giết ngươi ngay!
Võ giả đứng gần nghe giọng của Tác Văn thấy rợn tóc gáy.
Mắt Triệu Nhất Phong sáng rực nói:
- Là Thiên Liệt Mâu Pháp, võ học cực phẩm! Xem ra Tác Văn huynh tu luyện loại võ học này đến trình độ cực kỳ cao sâu.
Thái Quang Lâm cười nói:
- Ha ha ha! Tác Văn huynh thật tình, giết một võ giả Võ Đạo cửu trọng thiên mà dùng võ học cực phẩm làm gì, giết gà đâu cần dao mổ trâu. Nếu là ta huơ đại một kiếm là giết Cảnh Ngôn.
Ngoài miệng Thái Quang Lâm nói nhẹ nhàng nhưng gã biết Cảnh Ngôn có thể đánh bại Cảnh Thiên Long khi ở Võ Đạo cửu trọng thiên, võ giả hậu thiên bình thường không sánh bằng hắn. Dù Cảnh Ngôn rất mạnh nhưng đối thủ của hắn là Tác Văn, hắn chết chắc.
Tưởng tượng Cảnh gia sắp chết một thiên tài yêu nghiệt làm Thái Quang Lâm siêu hưng phấn. Thấy Cảnh gia bị tổn hại, Thái Quang Lâm là người Thái gia vui sướng lâng lâng.
Đám võ giả đứng xa xem không thiếu cường giả có ánh mắt sắc bén, họ thấy bóng mâu khủng bố quét hướng Cảnh Ngôn thì biết hắn chạy trời không
khỏi nắng. Trừ phi kỳ tích xảy ra nếu không Cảnh Ngôn chắc chắn chết trong tay Tác Văn.
Uy năng của võ học cực phẩm quá đáng sợ.
Người Cảnh gia thật ngốc, đến lúc này mà không có trưởng lão đi ra cứu Cảnh Ngôn. Đám người tộc trưởng Cảnh gia thờ ơ nhận mất mác này sao?
Một số võ giả nhìn hướng trạch viện Cảnh gia, hình như họ đang chờ đám cường giả trưởng lão Cảnh gia ra mặt giải cứu Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn rống to:
- Chết!
Trên thân kiếm đầy hoa văn bắn ra ánh sáng đỏ chói mắt.
- Trảm Nguyệt kiếm pháp!
Kiếm quang đỏ ngưng tụ thành hình dạng trăng khuyết màu đỏ trong không gian, uy năng bắn đi bốn phía.
Trăng khuyết tạm dừng trong không gian rồi bắn hướng bóng mâu đen với tốc độ khủng bố.
Cảnh Ngôn vừa ra tay Tác Văn liền cảm ứng dao động nguyên khí trên người hắn:
- Hả? Không lẽ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên?
Hình như Cảnh Ngôn không phải Võ Đạo cửu trọng thiên mà là cảnh giới Tiên Thiên.
Tác Văn thầm tức giận.
Triệu Nhất Phong chết tiệt dám nói với ta Cảnh Ngôn có tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên, đây rõ ràng là cảnh giới Tiên Thiên!
Tác Văn tuy giận Triệu Nhất Phong nhưng không cảm thấy có gì ghê gớm, dù Cảnh Ngôn là cảnh giới Tiên Thiên cũng không thể nào đánh lại gã.
Tác Văn cười khẩy nói:
- Võ học thượng phẩm Trảm Nguyệt kiếm pháp bình thường mà muốn đối kháng với Thiên Liệt Mâu Pháp của ta? Nực cười!
Tác Văn nhìn chằm chằm chờ muôn vàn bóng mâu của mình đâm thủng chíng chín tám mươi mốt lỗ máu trên người Cảnh Ngôn.
Phụp!
Kiếm quang đỏ và bóng mâu đen va chạm, tia sáng dao động.
Cảnh tượng khiến mọi người hóa đá xuất hiện.
Muôn vàn bóng mâu cực kỳ hung mãnh bỗng chốc bị kiếm quang đỏ xé rách hoàn toàn. Kiếm quang đỏ không bị nhiều lực cản đã phá tan bóng mâu đen phong tỏa bắn hướng Tác Văn đứng phía sau.
Mặt Tác Văn trắng bệch kinh hoàng trợn to mắt quát to:
- Không!
Tác Văn liên tục thụt lùi, nguyên khí trong vụ tuyền vận chuyển đến cực hạn, trường mâu đen múa điên cuồng cố gắng ngăn cản.
Xoẹt!
Kiếm quang đỏ đánh bật trường mâu trong tay Tác Văn bắn vào đầu gã.
Mọi thứ dường như đông lại trong khoảnh khắc, tất cả tĩnh lặng.
Vô số ánh mắt nhìn chăm chú.
Trán Tác Văn dần lộ ra một điểm đỏ, điểm đỏ càng lúc càng lớn hình thành lỗ máu, chút máu tuôn ra ngoài.
Khí thế bàng bạc của Tác Văn rút nhanh như thủy triều, thân thể quán tính thụt lùi hai bước sau đó ngã ra sau.
Keng!
Vũ khí cực phẩm trường mâu đen rơi xuống đất phát ra tiếng giòn vang, thanh âm gõ vào trái tim tất cả võ giả ở gần.