Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Long Thần Vũ liên tiếp nói:
- Cảnh Ngôn, ta làm vậy là tốt cho ngươi!
- Ngươi phải hiểu, Cảnh gia mặc dù là gia tộc xếp trong top ba ở Đông Lâm thành nhưng so với gia tộc đứng sau lưng ta, Cảnh gia lại tính cái gì? Gia tộc của ngươi có thể cho ngươi bao nhiêu duy trì đây?
- Bằng chính ngươi, muốn buôn bán tốt đan lâu khó khăn trong đó không phải ngươi có thể tưởng đến. Kinh doanh đan lâu, không phải đơn giản như vậy!
- Mà ngươi một khi có sự trợ giúp của ta vậy kết quả sẽ không giống. Văn gia của ta dù rơi rớt một chút ra cũng đã đủ dùng rồi.
- Cảnh Ngôn, nếu ngươi không đồng ý vậy ta cũng không ép ngươi, ta là người nói đạo lí. Nhưng mà cửa hàng này ta cũng sẽ không bán cho ngươi, Long Thần Vũ ta không thiếu linh thạch!
Thái độ tự tin, cuồng ngạo không ai bì nổi kia của Long Thần Vũ như không hề đem Cảnh gia và Cảnh Ngôn để vào mắt.
Chỉ nghe lời Long Thần Vũ nói khiến người ta tự nhiên nghĩ việc Long Thần Vũ muốn hai phần lợi nhuận của đan lâu Cảnh Ngôn thực chính là ban ân cho Cảnh Ngôn. Có Long Thần Vũ gã, đan lâu của Cảnh Ngôn mới có thể buôn bán tốt, không có vậy đan lâu kia cũng không ai thèm vào.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng Cảnh Ngôn không thể đáp ứng yêu cầu của Long Thần Vũ thì Cảnh Ngôn lại đột nhiên gật đầu, nói:
- Có thể!
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh giật mình nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn?
Cảnh Thiên Anh biết Cảnh Ngôn là dược tề sư nhưng lão cũng không thể xác định đan lâu của Cảnh Ngôn rốt cục sẽ phát triển thành dạng gì. Nhưng có một điều Cảnh Thiên Anh có thể xác định thì nếu Cảnh Ngôn cho Long Thần Vũ hai phần lợi nhuận vậy chắc chắc Cảnh Ngôn bị thiệt rất nhiều!
Nhìn bộ dáng Long Thần Vũ có thể xác định gã sẽ không đầu tư cho đan lâu, nói cách khác đầu tư giai đoạn trước sẽ đều do Cảnh Ngôn lấy ra. Mà khi việc buôn bán của đan lâu đi vào quỹ đạo, Long Thần Vũ sẽ lấy hai phần lợi nhuận.
Không chỉ thế, Long Thần Vũ còn muốn tham gia việc quản lí đan lâu. Như vậy Long Thần Vũ có thể vung tay múa chân với việc buôn bán của đan lâu, hơn nữa còn đem một số kẻ loạn thất bát tao nhét vào đan lâu công tác.
Cảnh Ngôn cười nói với Cảnh Thiên Anh:
- Tứ trưởng lão, không sao, ta có chừng mực.
Nghe Cảnh Ngôn đồng ý cho mình hai phần lợi nhuận, Long Thần Vũ lập tức mừng rỡ.
Ánh mắt Long Thần Vũ lấp lóe, tâm tư lay chuyển. Long Thần Vũ bỗng cảm thấy mình chỉ đòi hai phần lợi nhuận tựa hồ hơi ít. Long Thần Vũ nghĩ mình hẳn nên đòi năm phần, ít nhất cũng là bốn phần mới được.
Nhưng mà cũng không sao!
Đợi đan lâu xây xong, gã có thể không ngừng thẩm thấu vào trong, mở rộng lực lượng của mình bức bách Cảnh Ngôn.
Nếu Cảnh Ngôn không nhân nhượng vậy gã liền cắt đứt hàng dược tề của đan lâu, chậm rãi tống Cảnh Ngôn ra khỏi nơi đó.
Cảnh Ngôn híp mắt, nói với Long Thần Vũ:
- Long chưởng quỹ, việc xây dựng đan lâu đã kéo dài quá lâu rồi. Hiện tại chúng ta không nên trì hoãn thêm nữa. Ngươi mau khiến nhân viên công tác bên trong đi ra, sau đó thu hết vũ khí bên trong đi, ta dỡ bỏ cửa hàng vũ khí này đã.
Long Thần Vũ sảng khoái gật đầu đồng ý:
- Được, tất nhiên là được! Ha ha, chúng ta lập tức làm luôn đi!
Không đến nửa canh giờ, tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Tất cả vũ khí trong cửa hàng đều bị Cảnh Thần Tinh dùng không gian giới chỉ Cảnh Ngôn mới cho thu hết. Số lượng những vũ khí kia cũng không ít, cộng lại cũng được hơn mấy vạn linh thạch.
- Cảnh Ngôn thật sự cho Long Thần Vũ hai phần lợi nhuận?
- Đây cũng quá khó tin đi?
- Không có cách, nếu không Cảnh Ngôn có thể làm gì? Chẳng lẽ cướp? Nghe nói Long Thần Vũ này có quan hệ với Văn gia ở Lam Khúc Quận thành.
- Chậc chậc, vẫn là có bối cảnh mới tốt. Chứ những kẻ mạo hiểm như chúng ta nào có tư cách đàm phán với Cảnh gia?
Đa số võ giả chung quanh đến tận giờ vẫn không rời đi mà tụ lại càng ngày càng nhiều.
Sau khi cửa hàng vũ khí thu thập xong xuôi, Cảnh Ngôn liền tiến lên một bước nói:
- Để ta làm!
Cảnh Ngôn nói với các võ giả đứng chung quanh:
- Mọi người đều lui về sau đi, bây giờ cửa hàng này muốn dỡ bỏ, đừng để bị ngộ thương.
Không cần Cảnh Ngôn nhắc nhở các võ giả khác cũng không ngốc. Bọn họ đều lui về sau từ sớm rồi.
- Xoẹt!
Cảnh Ngôn rút Xích Sắc Thiên Hỏa Kiếm của mình ra, kiếm quang lóng lánh. Văn lộ trên thanh kiếm như đang di động, uy áp bắt đầu lan tràn.
Cảnh Ngôn hét lớn một tiếng:
- Chém!
Kiếm quang màu đỏ xông ra, dưới sự thúc dục của nguyên khí có khí thế vô cùng kinh người. Một thời gian ngắn kiếm quang đã đem toàn bộ cửa hàng trước mặt vây lại.
Thấy Cảnh Ngôn phóng thích kiếm quang, nội tâm Long Thần Vũ cũng hơi hoảng. Thực lực Cảnh Ngôn quả thật rất đáng sợ, không phải Long Thần Vũ gã có thể chống lại!
Nhưng cũng không sao, cho dù gã không phải võ giả Tiên Thiên thì Cảnh Ngôn cũng không dám ra tay với gã.
- Răng rắc!
- Rầm rầm!
Hai tiếng nổ vang lên, kiến trúc chiếm diện thích hai trăm thước vuông lập tức sập xuống, bụi đất bay lên.
Thấy cảnh như vậy Cảnh Ngôn vừa lòng gật đầu, thu kiếm về rồi vỗ tay.
Cảnh Ngôn cười nói với Cảnh Thần Tinh:
- Thần Tinh thúc thúc, bây giờ có thể bắt đầu xây dựng đan lâu.
Lúc này Long Thần Vũ lại mở miệng nói:
- Cảnh Ngôn, việc xây dựng đan lâu ta có chút tâm đắc. Trước kia ta từng ở Văn gia một thời gian, kiến thức cũng nhiều hơn lũ quê mùa kia. Đan lâu này cứ để ta hỗ trợ xây dựng đi, ngươi đưa ta năm vạn linh thạch là được rồi.
Cảnh Ngôn nghe Long Thần Vũ nói vậy kinh ngạc nhìn gã.
Vẻ mặt Cảnh Ngôn nghi hoặc hỏi:
- Long chưởng quỹ, ngươi có ý gì? Chừng nào thì ngươi đổi nghề đi làm kiến trúc?
Long Thần Vũ cười nói:
- Cảnh Ngôn, ngươi hiểu lầm. Ta không phải nói ta sẽ xây dựng nó mà ta
chỉ tương đối hiểu biết kiến trúc dạng lớn thôi. Cho nên để ta kiếm người xây dựng ngươi chắc chắn sẽ thực vừa lòng.
Long Thần Vũ muốn phụ trách việc xây dựng đan lâu, còn muốn Cảnh Ngôn giao năm vạn linh thạch!
Năm vạn linh thạch đấy!
Dạng kiến trúc gì mà cần đến những năm vạn linh thạch?
Long Thần Vũ này thật đúng là xem Cảnh Ngôn như thằng ngốc.
Kiến trúc chiếm diện tích một ngàn thước vuông cho dù xây cao tới mười tầng cũng tốn hai vạn linh thạch là hết mức, hơn nữa sử dụng còn toàn là tài liệu thượng đẳng!
Mà Long Thần Vũ vừa mở miệng liền đòi năm vạn linh thạch!
Cho dù Cảnh Ngôn không hề hiểu gì về kiến trúc cũng biết Long Thần Vũ đang mưu tính cái gì.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Long chưởng quỹ quá khách khí, việc xây dựng đan lâu ta đã sớm giao cho Thần Tinh thúc thúc rồi, thúc ấy phụ trách là được.
Sắc mặt Long Thần Vũ hơi đổi, ngữ khí bất mãn nói:
- Cảnh Ngôn, ngươi làm vậy là không đúng đi? Đan lâu này là của ta và ngươi, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin ta? Cho dù ngươi tìm một kẻ ngoài tới phụ trách thì cũng phải hỏi ý kiến của ta một chút chứ?
Long Thần Vũ rất có ý thức làm chủ.
- A?
Cảnh Ngôn xòe hai tay ra, không hiểu Long Thần Vũ có ý gì:
- Long Thần Vũ, đan lâu của ta có quan hệ gì tới ngươi đâu?
- Hử?
Nội tâm Long Thần Vũ lập tức chấn động. Long Thần Vũ cảm giác được hình như có chuyện không hay.
Long Thần Vũ đen mặt nói:
- Cảnh Ngôn, chẳng lẽ ngươi quên ngươi mới vừa đáp ứng chia cho ta hai phần lợi nhuận sao? Nếu ta có hai phần lợi nhuận còn tham dự quản lí thì đan lâu này đương nhiên có phần của ta!
Cảnh Ngôn quát:
- Đừng có lộn xộn!
Khí tức Cảnh Ngôn trầm lại, lạnh giọng quát Long Thần Vũ:
- Long Thần Vũ, đừng tưởng ngươi có bối cảnh ở Lam Khúc Quận thành mà muốn làm gì cũng được. Nơi này là Đông Lâm thành, chỗ ngươi đứng là khu phố nam! Cảnh gia ta khống chế khu phố nam, ngươi ở đây còn dám lừa bịp tống tiền ta?
Ánh mắt Long Thần Vũ trừng lớn, da mặt run run, giật mình nhìn Cảnh Ngôn.
Ban nãy, ở đây, Cảnh Ngôn còn nói cho gã hai phần lợi nhuận, bây giờ Cảnh Ngôn lại không muốn thừa nhận!
Cho dù Long Thần Vũ có ngốc cũng nghe ra ý Cảnh Ngôn.
Lập tức, tư duy Long Thần Vũ trở nên trống rỗng, đầu óc choáng váng.
Long Thần Vũ căn bản không nghĩ đến việc Cảnh Ngôn dám lừa mình. Theo Long Thần Vũ thấy thì ở Đông Lâm thành căn bản không có ai dám lừa mình, cho nên sau khi Cảnh Ngôn nói đồng ý điều kiện của gã, Long Thần Vũ không hề nghĩ tới việc Cảnh Ngôn sẽ đổi ý.
Sau một hô hấp, Long Thần Vũ mới nổi giận, gầm lên như tên điên:
- Cảnh Ngôn! Ngươi dám gạt ta?
Cảnh Ngôn cũng dùng ánh mắt âm trầm nhìn Long Thần Vũ chằm chằm nói:
- Long Thần Vũ, nói chuyện cũng cần phải cẩn thận chút, ta lừa ngươi khi nào?
- Tốt! Thật tốt!
Long Thần Vũ thật sự nóng nảy:
- Cảnh Ngôn, ngươi điên rồi! Ban nãy ngươi mới nói sẽ cho ta hai phần lợi nhuận của đan lâu ngay trước mặt mọi người, bây giờ mới qua nửa canh giờ ngươi đã không chịu thừa nhận nữa đúng không?
Nếu Cảnh Ngôn thật sự không thừa nhận thì cửa hàng vũ khí của gã cũng bị mất, mười ba vạn linh thạch bàn bạc khi trước chắc chắn cũng chẳng lấy được.
Cảnh Ngôn giật mình gật đầu:
- A, Long Thần Vũ, thì ra ngươi nói chuyện này! Chuyện ta mới nói đương nhiên sẽ không chối bỏ. Cảnh Ngôn ta cũng không phải ai kia, nói xong xoay người cái liền vất đâu. Lời Cảnh Ngôn ta nói luôn luôn có hiệu lực.
Nghe Cảnh Ngôn nói vậy, sắc mặt Long Thần Vũ liền vui mừng.
Cảnh Ngôn cười tủm tỉm nhìn Long Thần Vũ nói:
- Nhưng mà ta nói cho ngươi hai phần lợi nhuận của đan lâu cũng không phải tòa đan lâu sắp xây dựng ở đây. Đan lâu ta nói là đan lâu ở khu phố tây cơ! Long Thần Vũ, ngươi không nên nóng vội, lát ta bảo người đưa ngươi qua bên kia xem. Đan lâu kia tuy diện tích chưa đến mười thước vuông nhưng cũng thật là một đan lâu đấy!
- Nếu Long chưởng quỹ thích tòa đan lâu đó vậy ta đem nó tặng cho ngươi cũng được, Long chưởng quỹ muốn kinh doanh thế nào cũng đều không sao. Ừ, không cần khách khí đâu, Cảnh Ngôn ta là ngươi dễ nói chuyện lắm.
Cảnh Thiên Anh nở nụ cười.
Cảnh Thần Tinh cũng cười khúc khích.
Ban nãy hai người còn lo lắng Cảnh Ngôn sẽ thật đem hai phần lợi nhuận của tòa đan lâu sắp xây này cho Long Thần Vũ. Bây giờ bọn họ hiểu thì ra Cảnh Ngôn đã sớm tính hết rồi.
Đan lâu bên khu phố tây?
Ha ha, tùy tiện kiếm một quầy nhỏ giao ở chỗ hẻo lánh bên khu phố tây rồi giao cho Long Thần Vũ là được.
Cho dù không thích hợp cũng có thể lấy một khối đất, tùy tiện xây một cái phòng cỡ mười thước vuông cũng xong. Phí tổn hoàn toàn có thể khống chế trong vòng một trăm linh thạch!