Càn Khôn Kiếm Thần

Nghiệm chứng dược hiệu


trước sau

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Lòng Cảnh Ngôn rực cháy lửa giận.

Huy Hoàng đan lâu không thể nào bán thuốc giả, chắc chắn trăm phần trăm. Những người này đang phỉ báng, ô miệt.

Cảnh Ngôn không tin sau lưng những kẻ này không có bàn tay đen.

Bàn tay đen sau màn là ai?

Đơn giản là thế lực Triệu gia, Thái gia.

Cảnh Ngôn nhịn dữ lắm rồi mà các thế lực Triệu gia không biết đủ, cắn chết không nhả, hai phen ba lượt khiêu khích. Tưởng Cảnh Ngôn không biết giận là gì sao? Dù là tượng đất cũng có ba phần tính tôi chứ nói gì là người thật.

Cảnh Ngôn tiến lên trước, đám đông đều nhìn hắn.

Cảnh Ngôn nói bọn họ muốn thối hàng hoàn toàn được chấp nhận, nhưng trước đó phải cho mấy võ giả này lẽ công bằng. Mọi người chấp nhận chờ chút thời gian.

Võ giả mặt đen thấy Cảnh Ngôn thì biểu tình căng thẳng nói:

- Cảnh Ngôn, ngươi đến vừa lúc! Huy Hoàng đan lâu là của ngươi, giờ đan lâu của ngươi bán thuốc giả, ngươi nói thế nào? Hôm nay ngươi phải cho chúng ta lẽ công bằng!

Lần này võ giả mặt đen căng thẳng thật, còn lúc thấy Thương Ngọc thì gã giả bộ hồi hộp.

Cảnh Ngôn cười lạnh:

- Thuốc giả? Ngươi xác định những dược tề này là mua từ Huy Hoàng đan lâu? Ngươi tốt nhất nói thật, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.

Đám người võ giả mặt đen không dám đối diện Cảnh Ngôn, nhưng vẫn mạnh miệng:

- Đương nhiên! Không phải mua dược tề từ Huy Hoàng đan lâu thì sao chúng ta đến tìm Huy Hoàng đan lâu? Cảnh Ngôn, ngươi đang uy hiếp chúng ta?

Bọn họ biết thực lực của Cảnh Ngôn rất mạnh, nhưng người sau lưng họ cũng không dễ chọc. Bọn họ không tin Cảnh Ngôn dám làm gì họ trước mắt bao người.

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Tốt!

Cảnh Ngôn đã cho cơ hội nhưng đám người này chết không hối cải, vậy không còn cách nào.

Xoẹt!

Kiếm quang vụt qua.

Phụt!

Một luồng kiếm quang xẹt qua người võ giả mặt đen, máu phun ra.

- A!

Mặt võ giả mặt đen trắng bệch kinh hoàng kêu lên:

- Giết người! Huy Hoàng đan lâu giết người, Cảnh Ngôn giết người! Cứu mạng, cứu mạng! Cảnh Ngôn muốn giết người diệt khẩu!

Võ giả mặt đen cảm thấy bụng đau nhức, bản năng kêu gào.

Cảnh Ngôn lạnh lùng cười, nhe hàm răng trắng:

- Ngươi tạm thời không chết được!

- A?

Võ giả mặt đen sửng sốt nhìn bụng mình, đúng là có miệng vết thương ghê người nhưng không trí mạng.

Thương Ngọc cau mày âm trầm chất vấn:

- Cảnh Ngôn, ngươi làm như vậy rất quá đáng. Người ta mua nhầm thuốc giả của đan lâu ngươi, ngươi cho lẽ công bằng thế này sao?

Cảnh Ngôn liếc sang Thương Ngọc:

- Thương Ngọc, lát nữa mới tính chuyện của ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta không biết Triệu gia tìm ngươi từ Lam Khúc quận thành đến là vì đối phó ta sao? Ngươi diễn kịch giỏi lắm, nhiều người ở đây đều bị ngươi lừa!

- Cái gì? Thương Ngọc?

- Không lẽ là Thương Ngọc đệ đệ của Thương Long?

- Nghe nói Cảnh Ngôn giết đệ tử của Thương Long, Thương Long rất hận Cảnh Ngôn. Thương Ngọc đệ đệ của Thương Long thật sự vừa rồi muốn bênh vực Huy Hoàng đan lâu sao?

Đám người vây xem nhỏ giọng xì xầm.

Biết thân phận của Thương Ngọc rồi, người có chút đầu óc đại khái liên tưởng đến quỷ kế gì ẩn giấu trong đó. Mới rồi Thương Ngọc trước tiên là bảo không tin Huy Hoàng đan lâu bán thuốc giả, sau khi nghiệm chứng những dược tề mới đổi giọng, khiến người cho rằng gã thất vọng với Huy Hoàng đan lâu. Nay xem ra rất có thể là diễn kịch.

Cảnh Ngôn nói với Cảnh Thần Tinh:

- Thần Tinh thúc thúc, đi lấy một bình dược tề trị thương cấp thấp của đan lâu chúng ta ra.

Cảnh Thần Tinh lên tiếng:

- Tốt tốt!

Cảnh Thần Tinh xoay người đi vào đan lâu, rất nhanh đi ra cầm một bình dược tề trị thương cấp thấp.

Cảnh Ngôn nhận lấy dược tề, chắp tay với đám võ giả xung quanh.

- Các vị đồng đạo, hiệu quả dược tề của Huy Hoàng đan lâu ta thế nào tiếp theo hãy cùng nghiệm chứng đi!

Thương Ngọc cau mày, gã biết hiệu quả dược tề của Huy Hoàng đan lâu cực mạnh. Dược tề của đám người võ giả mặt đen là thuốc giả bị Thương Ngọc đánh tráo, Cảnh Ngôn chém võ giả mặt đen là muốn nghiệm chứng hiệu quả của dược tề trị thương cấp thấp thế nào.

Nếu nghiệm chứng chắc chắn hiệu quả rất tốt. Làm sao bây giờ? Không lẽ kế hoạch lần này cứ như vậy kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Một giọng nói sắc nhọn chói tai vang lên:

- Cảnh Ngôn, ngươi quá buồn cười, ngươi tùy tiện lấy ra một bình dược tề, sao chúng ta biết đó có phải là dược tề trị thương cấp thấp không? Nếu ngươi lấy ra một bình dược tề trị thương đặc biệt thì chắc chắn hiệu quả rất tốt!

Tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên, tộc trưởng Thái gia Thái Vân Kiến đều đi ra, người nói chuyện là Triệu Đương Nguyên.

Cảnh Ngôn cười nhạt nhìn đám người Triệu Đương Nguyên:

- Rốt cuộc chịu lộ mặt rồi?

Ánh mắt Triệu Đương Nguyên độc ác nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:

- Lộ mặt? Cảnh Ngôn, ngươi đừng ngậm máu phun người! Chúng ta chỉ đi ngang qua, trông thấy Huy Hoàng đan lâu ngươi ăn hiếp võ giả bình thường, nhìn gai mắt nên lên tiếng.

Huy Hoàng đan lâu đem đến uy hiếp quá lớn cho Triệu gia, nếu Huy Hoàng đan lâu đứng vững gót chân thì việc buôn bán dược tề của Triệu gia sẽ xuống dốc đến mức độ không thể chấp nhận được. Dù có đan sư như Thương Ngọc hỗ trợ thì Triệu gia không thể cạnh tranh dược tề với Huy Hoàng đan lâu, lúc trước bọn họ đều công nhận điều này.

Đan sư Thương Ngọc chính mồm nói gã không thể phối chế ra dược tề phẩm chất cao như của Huy Hoàng đan lâu.

Thương Ngọc thấy rất mất mặt, gã cũng vì vậy mà giận Huy Hoàng đan lâu, oán hận Cảnh
Ngôn. Thương Ngọc cho rằng Huy Hoàng đan lâu hại gã mất mặt, nên gã cùng Triệu gia, Thái gia đả kích Huy Hoàng đan lâu, bôi xấu danh tiếng Huy Hoàng đan lâu.

Ta không sống vui được thì kéo người xuống theo.

Một giọng nói già nua vang lên:

- Nếu có người nghi ngờ đẳng cấp của dược tề này thì để ta giám định đi.

- A?

- Ai nữa vậy?

- Đi chung với thành chủ đại nhân, nhưng rất xa lạ, hình như không phải người của phủ thành chủ.

Đan sư Lưu Văn vừa mở miệng liền hấp dẫn ánh mắt của nhiều võ giả.

Trông thấy Lưu Văn, Thương Ngọc biến sắc mặt thầm nghĩ:

- A? Phó hội trưởng đại nhân?

Trước khi Lưu Văn ra tiếng Thương Ngọc không chú ý đến lão, gã có thấy thành chủ Hoắc Xuân Dương nhưng không để ý Lưu Văn đứng bên cạnh. Cũng vì Thương Ngọc không ngờ Lưu Văn sẽ xuất hiện tại đây. Thương Ngọc tuy biết Lưu Văn nhưng không quen thuộc, lão là phó hội trưởng của Hiệp Hội Đan Sư, còn gã chỉ là đan sư bình thường. Cao Triệu Hải sư phụ của Thương Ngọc chưa chắc nói được một câu với Lưu Văn chứ đừng nói tới gã.

Giờ Lưu Văn lên tiếng Thương Ngọc liền nhận ra ngay, mặt gã đen thui, co người lại, lòng dậy sóng dữ. Thương Ngọc không hiểu tại sao phó hội trưởng của Hiệp Hội Đan Sư đột nhiên xuất hiện trong Đông Lâm thành làm gì.

Phó hội trưởng Lưu Văn tính làm gì? Nghiệm chứng đẳng cấp dược tề cho Huy Hoàng đan lâu của Cảnh Ngôn? Tình huống gì đây?

Triệu Đương Nguyên thấy Lưu Văn đứng ra thì hơi bất mãn hỏi:

- Ngươi là ai?

Triệu Đương Nguyên không quen Lưu Văn, thấy lão đứng chung với thành chủ thì càng khó chịu. Giờ Triệu Đương Nguyên rất bất mãn với thành chủ Hoắc Xuân Dương.

Thương Ngọc nhìn Triệu Đương Nguyên, muốn nhắc nhở nhưng gã không dám hó hé tiếng nào nữa. Thương Ngọc hy vọng nhất là Lưu Văn đừng thấy gã, coi gã như trong suốt đi. Thương Ngọc hơi hối hận đến Đông Lâm thành, nếu bị Lưu Văn ký sổ đen thì tương lai của gã tiêu đời, sư phụ Cao Triệu Hải cũng không giúp được gã.

Thái Vân Kiến liếc xéo Lưu Văn, hằn học quát:

- Ngươi là thứ gì từ đâu chui ra? Nhiều chuyện làm gì?

Lưu Văn mỉm cười nói:

- Ha ha, ta không phải thứ gì từ đâu chui ra, ta là phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư của Lam Khúc quận thành, Lưu Văn.

Triệu Đương Nguyên khí thế trầm xuống, trợn to mắt nói:

- Cái gì?

Phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư?

Tổ cha nó, nhân vật như vậy đến Đông Lâm thành? Còn đứng trước mặt gã?

Tim Triệu Đương Nguyên rớt cái bịch, lạnh lẽo lan tràn toàn thân.

Nói thật là Triệu Đương Nguyên không ngán ngại đắc tội Hoắc Xuân Dương, nhưng về đan sư, gã biết địa vị của phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư cao cỡ nào. Văn gia đứng sau lưng Triệu Đương Nguyên cũng không dám tùy tiện đắc tội phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư. Văn gia có thể không quan tâm thành chủ Đông Lâm thành nhưng tuyệt đối không dám phớt lờ phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư.

Đầu óc xoay chuyển nhanh, mặt Triệu Đương Nguyên dần không chút máu.

Lưu Văn cười hỏi:

- Ha ha,ta nghĩ ta có tư cách giám định đẳng cấp một bình dược tề trị thương đúng không?

Cảnh Ngôn giơ hai tay đưa dược tề trị thương cấp thấp cho Lưu Văn:

- Mời đan sư Lưu Văn giám định!

Rất nhanh Lưu Văn lớn tiếng nói:

- Bình dược tề này đúng là dược tề trị thương cấp thấp.

Cảnh Ngôn chắp tay nói với đám đông võ giả:

- Các vị đồng đạo, đan sư Lưu Văn phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư đã giám định dược tề, ta nghĩ các vị sẽ không nghi ngờ nữa đi?

Đến lúc này trong lòng đa số người đã có phán đoán.

Khả năng mấy người võ giả mặt đen được Triệu gia phái đến gây rối là rất lớn.

Đám võ giả mở miệng nói:

- Cảnh Ngôn thiếu gia, ta tin tưởng đây là dược tề trị thương cấp thấp!

- Ta cũng tin!

- Chúng ta đều tin!

Đám võ giả mới rồi định hối hàng giờ hóng xem kịch chứ không muốn trả hàng nữa.

Cảnh Ngôn mím môi nhìn võ giả mặt đen chằm chằm:

- Nếu vậy thì chúng ta hãy xem thử hiệu quả của dược tề trị thương cấp thấp Huy Hoàng đan lâu đi!

Cảnh Ngôn vươn tay túm võ giả mặt đen lại, xé rách trường bào lộ ra vết thương hơi đáng sợ. Miệng vết thương lớn nhưng không quá sâu, đối với võ giả thì vết thương này như vết trầy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện