Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Mộ Vân Phỉ vừa chất vấn Vạn quản sự vừa quan sát Cảnh Ngôn.
Tuổi của Cảnh Ngôn vượt dự đoán của Mộ Vân Phỉ, trước khi đến đây nàng thấy Vạn quản sự và Phương chấp sự Hồng Liên học viện đánh nhau với người ta trong khu quầy hàng, là hai người hợp tác đánh một người. Khi đó Mộ Vân Phỉ không thấy rõ mặt mũi Cảnh Ngôn, hắn di chuyển quá mau cộng thêm cự ly khá xa.
Giờ Mộ Vân Phỉ bị rung động mạnh, với độ tuổi như vậy đã có năng lực đánh nhau với hai cường giả Tiên Thiên đỉnh, hơi bị khủng bố. Dù ở trong Lam Khúc quận thành cũng tính là thiên tài đỉnh cao hàng đầu.
Cảnh Ngôn thấy Mộ Vân Phỉ không ngừng liếc trộm mình, hắn mỉm cười với nàng.
Không hiểu sao gò má Mộ Vân Phỉ hây hồng, tim đập nhanh.
Vạn quản sự cố giải thích:
- Vân Phỉ tiểu thư có điều không biết, tiểu tử này gây sự trong khu quầy hàng, ta là quản sự khu này tự nhiên phải bắt giữ.
Không giải thích không được!
Mộ Vân Phỉ có lẽ không là gì nhưng thân phận phụ thân của nàng hơi kinh dị.
Mộ Liên Thiên, phụ thân của Mộ Vân Phỉ là tổng quản đại nhân của Quận Vương phủ. Người phụ trách trực tiếp của chợ Lam Khúc là tổng quản Mộ Liên Thiên.
Tổng quản Quận Vương phủ có thân phận rất cao.
Giống như tổng quản phủ thành chủ của Đông Lâm thành, tộc trưởng mấy gia tộc lớn gặp y cũng phải hết sức khách sáo. Không chỉ có thân phận cao, muốn trở thành tổng quản Quận Vương phủ thì thực lực cá nhân phải cực mạnh.
Vạn quản sự, Phương chấp sự cung kính với Mộ Vân Phỉ cũng vì lý do này.
Mộ Vân Phỉ liếc Vạn quản sự, hỏi:
- Sao ta nghe thấy không giống như ngươi nói? Chủ hàng đâu?
Cảnh Ngôn nhíu mày nói:
- Hình như đã chạy.
Cảnh Ngôn quét mắt đám người tìm kiếm nhưng không thấy chủ hàng tên Lão Ngũ. Mấy tên khốn này như cá chạch, thấy tình hình không ổn liền chuồn đi. Cảnh Ngôn không chú ý tới, nơi này quá đông người, khó phát hiện Lão Ngũ chuồn đi.
Cảnh Ngôn lắc đầu nói:
- Bỏ đi Vân Phỉ tiểu thư, dù sao ta không mất mác cái gì.
Không tìm thấy Lão Ngũ thì mất chứng cứ trực tiếp, Cảnh Ngôn không muốn lãng phí nhiều thời gian trong chỗ này. Loại người như Vạn quản sự sau này mà rơi vào tay hắn là hắn giết thôi.
Mộ Vân Phỉ thấy Cảnh Ngôn không muốn truy cứu bèn nói:
- Vạn quản sự, ta sẽ không nói cho phụ thân việc lần này, nhưng sau này ngươi phải chú ý nhiều hơn.
Vạn quản sự gật đầu lia:
- Vân Phỉ tiểu thư, sau này ta sẽ chú ý, nhất định chú ý!
Vạn quản sự lo nhất là Mộ Vân Phỉ nói gì trước mặt phụ thân Mộ Liên Thiên, sơ sẩy một cái thân phận quản sự khu quầy hàng của gã sẽ bị lấy đi. Nghe Mộ Vân Phỉ nói vậy Vạn quản sự thầm thở phào.
Mộ Vân Phỉ nói với Cảnh Tử Kỳ:
- Tử Kỳ, chúng ta ra khỏi đây trước đi.
Bốn phía lộn xộn đủ loại người, không phải nơi nói chuyện.
Cảnh Tử Kỳ vội đáp:
- Được!
Rời khỏi khu quầy hàng, Cảnh Tử Kỳ hỏi Mộ Vân Phỉ:
- Vân Phỉ, thân phận của ngươi là gì vậy? Hình như Vạn quản sự rất sợ ngươi, Phương chấp sự của học viện chúng ta cũng không dám nói nhiều.
Mộ Vân Phỉ cười nói:
- Cũng không có gì, phụ thân của ta là Mộ Liên Thiên, tổng quản Quận Vương phủ.
Mộ Vân Phỉ không phải loại người thích khoe khoang, nàng hầu như chưa bao giờ chủ động nhắc tới thân phận của mình, không nói cho Cảnh Tử Kỳ biết.
Cảnh Ngôn nghe Mộ Vân Phỉ tiết lộ thân phận, giật thót tim:
- Hôm nay thật sự cảm ơn Vân Phỉ tiểu thư hỗ trợ.
Cảnh Ngôn biết tổng quản Quận Vương phủ có ý nghĩa gì, không ngờ nữ võ giả thân thiết với Cảnh Tử Kỳ là nữ nhi của tổng quản Quận Vương phủ.
Mộ Vân Phỉ cười nhìn Cảnh Ngôn:
- Ta không hỗ trợ cái gì, dù ta không xuất hiện thì ngươi cũng không sợ hai người Vạn quản sự đúng không? Tử Kỳ, vị tiên sinh này cùng gia tộc với ngươi à? Hai người đều họ Cảnh.
Cảnh Tử Kỳ lấy lại tinh thần từ giật mình, hít sâu, nói:
- Đúng rồi, chúng ta đều là tử đệ Cảnh gia Đông Lâm thành.
Mộ Vân Phỉ lại liếc Cảnh Ngôn một cái. Mộ Vân Phỉ không biết Cảnh gia Đông Lâm thành, thành phố nhỏ như vậy dù có gia tộc lớn nhất cũng chẳng đáng gì. Thế nhưng gia tộc như thế xuất hiện võ giả thiên tài như Cảnh Ngôn thật khiến người giật mình.
Cảnh Tử Kỳ nhìn Cảnh Ngôn, nói đùa:
- Cảnh Ngôn, ngươi phải mời Vân Phỉ ăn cơm mới được.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Tất nhiên rồi.
Mộ Vân Phỉ buồn bã nói:
- Hôm nay không được, ta phải mau về nhà, tình hình thân thể mẫu thân của ta lại ác hóa.
Cảnh Tử Kỳ phản xạ hỏi:
- Mẫu thân của ngươi bị gì?
Mắt Mộ Vân Phỉ ngấn lệ, nàng cố giấu cảm xúc nhưng không làm được:
- Vụ tuyền của mẫu thân ta có chút vấn đề, cũng lâu rồi. Phụ thân ta tìm đủ cách nhưng không thể chữa khỏi cho mẫu thân, các đan sư Hiệp Hội Đan Sư nói mẫu thân của ta có lẽ...
Cảnh Ngôn nhíu mày hỏi:
- Vụ tuyền xảy ra vấn đề?
Vụ tuyền hình thành khi võ giả thăng cấp Tiên Thiên, nguyên khí hầu như tích trữ trong vụ tuyền. Vụ tuyền là thứ quan trọng nhất
của võ giả, nếu vụ tuyền xảy ra vấn đề thì mạng sống của võ giả sẽ rất nguy hiểm.
Với người thường có lẽ sẽ bị đủ chứng bệnh, nhưng võ giả khí huyết vượng thịnh, cơ hồ không bị bệnh. Võ giả thực lực thấp có lẽ bị bệnh, nhưng thế giới này có nhiều dược tề dễ dàng chữa lành bệnh.
Với võ giả cảnh giới Tiên Thiên càng không thể nào dính vào chứng bệnh bình thường, nhưng thân thể võ giả sẽ có vấn đề, ví dụ trúng độc, vụ tuyền hoặc kinh mạch Võ Đạo bị gì.
Thân thể võ giả cảnh giới Tiên Thiên xảy ra vấn đề là chuyện lớn.
Mộ Vân Phỉ càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng ngừng bặt:
- Đúng vậy, mẫu thân của ta là võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, hơn mười năm trước mẫu thân định thăng cấp Đạo Linh cảnh, nhưng lần đột phá đó xảy ra vấn đề. Vụ tuyền của mẫu thân ta trở nên cực kỳ không ổn định, tùy thời nổ tung, đến lúc đó...
Cảnh Ngôn nghe hiểu, vụ tuyền mà nổ thì mạng sống của mẫu thân Mộ Vân Phỉ tuyệt đối không giữ được. Vụ tuyền không ổn định thì không thể khống chế nguyên khí của bản thân, vụ tuyền nổ, nguyên khí tuôn ra, thân thể sẽ thành thịt băm.
Cảnh Tử Kỳ an ủi:
- Vân Phỉ đừng quá lo, rồi sẽ có cách. Hiệp Hội Đan Sư có nhiều đan sư mạnh như vậy, chắc chắn tìm được cách.
Mộ Vân Phỉ gật đầu:
- Ừm!
Mộ Vân Phỉ biết Cảnh Tử Kỳ đang an ủi mình, nếu các đan sư có cách thì đã sớm giải quyết vấn đề. Với thân phận phụ thân của nàng, đan sư tốt nhất Hiệp Hội Đan Sư cũng phải nể nang ba phần. Nhưng mười mấy năm qua không có đan sư nào dám nói giải quyết vấn đề của mẫu thân nàng, cùng lắm dùng chút đan dược tạm thời áp chế vụ tuyền. Mẫu thân nàng không thể sử dụng nguyên khí, dù chỉ một chút cũng sẽ là vụ tuyền nổ tung.
Trong phút chốc không khí nặng nề.
Mộ Vân Phỉ từ biệt hai người:
- Tử Kỳ, ta phải trở lại.
Tin tức Càn Khôn Đan Đạo trong đầu Cảnh Ngôn vận chuyển làm hắn rung lên, mắt lóe tia sáng. Cảnh Ngôn nghĩ đến một loại đan dược, tên là Thiên Mục Đan, có hiệu quả trị liệu kỳ lạ tu sửa tổn thương vụ tuyền.
Mộ Vân Phỉ xoay người rời đi:
- Cảnh Ngôn tiên sinh, hen gặp lại khi khác!
Cảnh Ngôn gọi lại nàng:
- Vân Phỉ tiểu thư chờ chút.
Khi Mộ Vân Phỉ kể mẫu thân của nàng gặp khó khăn là vụ tuyền không ổn định, Cảnh Ngôn bản năng nhớ lại, ai dè thật sự tìm ra cách.
Thiên Mục Đan chỉ là đan dược nhị giai, với năng lực của Cảnh Ngôn có thể luyện chế. Cảnh Ngôn là Tiểu Đan Vương nhị giai, nói hắn có thể luyện chế Thiên Mục Đan vì trước kia hắn chưa luyện ra bao giờ.
Mộ Vân Phỉ xoay người nhìn lại:
- A?
Cảnh Ngôn trầm ngâm nói:
- Không biết ta có thể gặp mẫu thân của Vân Phỉ tiểu thư không? Có lẽ ta có cách chữa lành cho mẫu thân tiểu thư.
Cảnh Ngôn không nắm chắc trăm phần trăm nên không thể nói quá trọn vẹn, nhưng hắn tin tưởng dù Thiên Mục Đan không thể chữa lành cho mẫu thân Mộ Vân Phỉ cũng có hiệu quả nhất định.
Mộ Vân Phỉ ngây người:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Mộ Vân Phỉ nghi ngờ mình nghe lầm. Hiệp Hội Đan Sư có nhiều đan sư cường đại mà bó tay, Cảnh Ngôn lại nói là hắn có cách?
Cảnh Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Có lẽ Vân Phỉ tiểu thư không quá tin tưởng ta, nhưng ta tuyệt đối không có ác ý gì, tiểu thư cứ tạm tin ta một lần.
Cảnh Ngôn chỉ có thể nói như vậy, nếu Mộ Vân Phỉ không chịu tin hắn đành chịu. Cảnh Ngôn cảm thấy phẩm cách Mộ Vân Phỉ tốt, có giúp hắn trong vụ khu quầy hàng, vừa là bằng hữu của Cảnh Tử Kỳ nên hắn mới muốn hỗ trợ, nói nhiều vài câu.
Đương nhiên nếu thật sự giúp cho mẫu thân Mộ Vân Phỉ được thì sẽ là lợi lớn với Cảnh Ngôn. Phụ thân nàng là tổng quản Quận Vương phủ, Cảnh Ngôn chữa lành cho phu nhân tổng quản thì tổng quản đại nhân sẽ nợ hắn nhân tình lớn.
Mộ Vân Phỉ ngơ ngác nhìn Cảnh Ngôn.
Nếu không phải vừa rồi thấy Cảnh Ngôn bày ra thực lực đáng sợ Mộ Vân Phỉ sẽ cho rằng hắn là người trẻ tuổi thích khoác lác bậy bạ.