Càn Khôn Kiếm Thần

Thiên mục đan


trước sau

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Mộ Liên Thiên nhìn sững sờ, gã không nhìn ra biến đổi trên người Tề Tư Nhu mới kỳ. Vì nhìn ra được nên Mộ Liên Thiên mới ngây ngẩn thẫn thờ.

Không lẽ thê tử của gã bị trúng độc? Là độc của U Minh Độc Thảo? Giờ Cảnh Ngôn đã loại trừ chất độc?

Việc này thật vượt sức tưởng tượng.

Không chỉ riêng Mộ Liên Thiên, hai đan sư tứ giai Cao Triệu Hải, Vương Ba biến sắc mặt. Hai người dù gì có thành tựu đan đạo, cũng nhận ra biến đổi trên người Tề Tư Nhu, mơ hồ cảm giác Cảnh Ngôn thật sự không phải cố ý làm ra vẻ. Nếu là lừa gạt, Cảnh Ngôn muốn qua mắt họ phải có trình độ đan đạo cao hơn họ mới được.

Mắt Tề Tư Nhu tăng sức sống hơn trước:

- Liên Thiên, ta cảm thấy thoải mái một chút.

Tề Tư Nhu cảm ứng vụ tuyền, nguyên khí trong người. Vụ tuyền vẫn chưa ổn định, Tề Tư Nhu không dám vận chuyển chút xíu nguyên khí nào nhưng ít nhất nàng cảm nhận vụ tuyền biến đổi, biết vụ tuyền thay đổi chút ít.

Cảnh Ngôn cười, lại đặt ngón tay lên cánh tay trắng ngần của Tề Tư Nhu, nhẹ vận chuyển nguyên khí:

- Phu nhân, để ta xem lại thử.

Lát sau Cảnh Ngôn gật gù mỉm cười nói:

- Đã giải độc tính của U Minh Độc Thảo.

Càn Khôn Đan Đạo bao gồm mọi mặt về đan đạo, có thể nhẹ nhàng trừ bỏ chất độc của U Minh Độc Thảo. Tất cả dược tề giải độc đặc biệt cần tài liệu chỉ là vật bình thường, không cần hao phí bao nhiêu tài nguyên.

Cao Triệu Hải kích động hét lên:

- Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

Cao Triệu Hải trợn to mắt nói:

- Nếu là U Minh Độc Thảo thì ngươi không thể nào loại bỏ chất độc của nó! U Minh Độc Thảo là không thể giải, đây là thường thức!

Thật ra Cao Triệu Hải đã hơi nghi ngờ, lúc trước gã không tin tưởng nhưng giờ tin vài phần, nhưng gã cứng miệng không chịu thừa nhận. Dù cố cãi thế nào Tề Tư Nhu có thay đổi là điều chắc chắn.

Cao Triệu Hải kêu gào, Vương Ba đan sư lặng im.

Đạo đan bao la vô biên, bọn họ tuy là đan sư tứ giai nhưng trong biển đan đạo chỉ xem như người mới học.

Cảnh Ngôn tuy nhỏ tuổi nhưng nếu hắn có cao nhân chỉ dạy chưa chắc hắn không biết cách trừ chất độc U Minh Độc Thảo.

Sắc mặt Mộ Liên Thiên ngày càng đen:

- Cao đan sư, xin hãy yên tĩnh lại!

Nếu không vì thân phận của đối phương Mộ Liên Thiên rất muốn đuổi lão già này ra phủ tổng quản.

Nghe Mộ Liên Thiên nói, da mặt Cao Triệu Hải co giật liếc hướng gã, nhếch mép cười khẩy nói:

- Mộ tổng quản, ta vì tốt cho phu nhân đi. Được rồi, tạm không nói phu nhân có phải vì trúng độc mới khiến vụ tuyền không ổn định. Sự thật là vụ tuyền của phu nhân không ổn định, dù phu nhân đúng là trúng độc, giờ đã trừ độc, vụ tuyền vẫn không ổn định.

Ý là Tề Tư Nhu bị trúng độc, giờ đã giải độc nhưng chưa giải quyết vấn đề vụ tuyền, nàng tùy thời bị nguy hiểm mạng sống.

Cao Triệu Hải ngầm uy hiếp:

- Nếu Mộ tổng quản cảm thấy không cần ta và Vương Ba thì chúng ta cáo từ ngay!

Cao Triệu Hải nghe ra trong câu nói của Mộ Liên Thiên hơi không khách sáo, làm gã rất khó chịu. Gã là đan sư tứ giai của Hiệp Hội Đan Sư, tuy thân phận không bằng tổng quản Quận Vương phủ nhưng Mộ Liên Thiên không dễ đè đầu gã.

Mộ Liên Thiên nhướng mày liếc hướng Cảnh Ngôn, nghe Cao Triệu Hải hằn học nói nhưng đó là sự thật. Vấn đề của thê tử không đơn giản là trừ độc, cần tìm cách ổn định vụ tuyền.

Thấy Mộ Liên Thiên lặng im, Cao Triệu Hải lộ nụ cười đắc ý.

Cao Triệu Hải vuốt râu nói:

- Mộ tổng quản, dù tiểu tử này có chút đạo hạnh nhưng không thể nào giải quyết vấn đề ổn định vụ tuyền. Muốn ổn định vụ tuyền phải có Thần U Đan mở rộng vụ tuyền. Mộ tổng quản, thời gian gấp gáp không thể chậm trễ nữa, để tiểu tử này lãng phí thời gian ta e rằng không kịp luyện chế Thần U Đan.

Mộ Liên Thiên lo âu nhìn Cảnh Ngôn, giờ phút này gã tin tưởng hắn hơn Cao Triệu Hải nhiều. Nhưng Cảnh Ngôn quá trẻ, dù hắn biết cách ổn định vụ tuyền cũng khó làm được, cuối cùng luyện chế đan dược vẫn phải thông qua đan sư Hiệp Hội Đan Sư hoặc nhờ đại năng sau lưng hắn. Nhưng về đại năng sau lưng Cảnh Ngôn chỉ là suy đoán, nếu không có đại năng nào, hoặc đại năng không hỗ trợ luyện chế đan dược, cuối cùng vẫn cần đan sư Cao Triệu Hải, Vương Ba. Tổng kết lại là không thể đắc tội Cao Triệu Hải.

Cảnh Ngôn nhìn Cao Triệu Hải:

- Sao Cao đan sư biết ta không có cách ổn định vụ tuyền?

Cao Triệu Hải xì cười khinh thường lắc đầu:

- Buồn cười, nhãi ranh chưa mọc đủ lông, ta hỏi ngươi, ngươi là đan sư sao? Hay ngươi nghĩ dùng dược tề giải độc có thể ổn định vụ tuyền cho phu nhân tổng quản?

Cảnh Ngôn nheo mắt nói:

- Cao đan sư, ta sẽ không dùng dược tề giải độc ổn định vụ tuyền của phu nhân, cần có một loại đan dược mới được.

Cao Triệu Hải nghe Cảnh Ngôn
nói dùng đan dược thì vẻ mặt khinh thường càng rõ ràng:

- Đan dược? Hừ, phu nhân dùng đan dược bình thường không có hiệu quả, mấy năm nay phu nhân dùng rất nhiều đan dược, giờ gần như không đem lại hiệu quả nữa. Hay ngươi muốn nói dùng Thần U Đan?

Mười mấy năm qua ngay từ đầu Tề Tư Nhu dùng các loại đan dược ổn định vụ tuyền, nhưng đây là trị phần ngọn không trị tận gốc. Theo thời gian trôi qua dùng đan dược càng lúc càng nhiều, không có hiệu quả gì, không thì đã chẳng suy xét đến dùng Thần U Đan nguy hiểm để liều một phen.

Cảnh Ngôn cười nói:

- Cao đan sư, thật ra ta muốn nói là ngươi không hiểu nhiều về đạo đan đạo, ta dùng đan dược không phải Thần U Đan mà là Thiên Mục Đan.

Cao Triệu Hải sửng sốt:

- Thiên Mục Đan?

Cao Triệu Hải bản năng nhìn Vương Ba, thấy vẻ mặt Vương Ba cũng ngây ra.

Cao Triệu Hải cười phá lên, mắt sáng rực:

- Ha ha ha! Mộ tổng quản có thể trực tiếp đuổi tiểu tử này ra được rồi. Thiên Mục Đan? Ha ha, tùy tiện tạo ra một loại đan dược, tưởng làm vậy có thể lừa Mộ tổng quản sao?

Cao Triệu Hải chưa từng nghe về Thiên Mục Đan, nhìn biểu tình của Vương Ba đan sư cũng chưa từng nghe nói qua. Hai đan sư tứ giai đều không nghe nói về đan dược này thì hiển nhiên nó không tồn tại, dù thật sự có cũng không cách nào luyện chế, ít nhất trong Lam Khúc quận thành không ai luyện ra.

Con ngươi Cảnh Ngôn co rút không chút khách sáo nói:

- Cao đan sư, ta không tự tạo ra Thiên Mục Đan, nó thật sự tồn tại. Giống như Cao đan sư không thể nào loại trừ chất độc của U Minh Độc Thảo, đạo đan đạo còn nhiều thứ Cao đan sư chưa biết.

Cao Triệu Hải tức giận trừng Cảnh Ngôn, ý hắn nói đan sư tứ giai như gã kiến thức hạn hẹp.

Cao Triệu Hải như nhìn thấu tâm hồn, nói:

- Ta đã biết mục đích của tiểu tử nhà ngươi! Cái gọi là Thiên Mục Đan chắc vô cùng quý giá? Có phải ngươi muốn nói cần người ta hỗ trợ luyện chế loại đan dược này?

Cao Triệu Hải nhìn hướng Mộ Liên Thiên:

- Mộ tổng quản, rõ ràng tiểu tử này đến lừa gạt! Chắc chắn hắn đòi Mộ tổng quản cung cấp nhiều tài nguyên, rồi hắn đi tìm ai đó hỗ trợ luyện chế Thiên Mục Đan không hề tồn tại. Ta dám bảo đảm khi hắn mang tài nguyên rời khỏi phủ tổng quản sẽ không quay lại nữa!

Mộ Liên Thiên ngạc nhiên:

- A?

Phải công nhận Cao Triệu Hải nói rất có lý, Mộ Liên Thiên cũng không nghe nói về Thiên Mục Đan gì đó.

Mộ Liên Thiên hít sâu, hỏi:

- Cảnh Ngôn tiểu hữu, không biết là ai luyện chế Thiên Mục Đan? Đan dược mấy giai? Hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư Lam Khúc quận thành là đan sư ngũ giai, cũng là Đan Vương ngũ giai. Trong đan sư nguyên Lam Khúc quận thành mà ta biết năng lực của hội trưởng tiên sinh cao nhất, hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư có thể luyện chế Thiên Mục Đan sao?

Cảnh Ngôn nghe Mộ Liên Thiên hỏi, cười cười:

- Mộ tổng quản không tin ta đúng không?

Cảnh Ngôn nghe ra Mộ Liên Thiên nghi ngờ. Dường như tổng quản đại nhân lo hắn tham lam đòi nhiều tài nguyên rồi cuốn gói biến mất. Cảnh Ngôn chưa bao giờ muốn đòi Mộ Liên Thiên thanh toán tài nguyên gì, hắn đến hỗ trợ không phải vì kiếm tài nguyên mà là lôi kéo quan hệ.

Mộ Vân Phỉ rất tin tưởng Cảnh Ngôn, lên tiếng:

- Phụ thân, ta tin Cảnh Ngôn đã nói ra thì nhất định có thể hỗ trợ tìm đến Thiên Mục Đan.

Cao Triệu Hải vênh váo nói:

- Vân Phỉ tiểu thư quá dễ tin người!

Cao Triệu Hải đổi giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi cứng miệng lắm, vậy ngươi nói xem Thiên Mục Đan cần bao nhiêu cái giá mới làm ra?

Cao Triệu Hải chắc chắn mục đích của Cảnh Ngôn là là lấy tài nguyên. Mộ Liên Thiên vì cứu phu nhân của mình dù có tán gia bại sản cũng đồng ý, Cao Triệu Hải lợi dụng điều này mấy năm nay kiếm tài sản kếch sù từ phủ tổng quản.

Cao Triệu Hải nói dùng Thần U Đan là vì muốn hốt mẻ cuối, gã không bảo đảm có thể chữa lành Tề Tư Nhu, cuối cùng Tề Tư Nhu có chết Mộ Liên Thiên cùng lắm hận gã, không thể trách tội cái chết của Tề Tư Nhu lên đầu gã được.

Thằng nhãi Cảnh Ngôn này dám cướp miếng ăn của gã, Cao Triệu Hải không thể đồng ý.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện