Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn đứng cạnh thủy tinh trắc nghiệm, một tay đặt hờ trên thủy tinh. Ý niệm khống chế nguyên khí trong người dâng lên.
Bề mặt thủy tinh trắc nghiệm lóe tia sáng đỏ dâng lên cao.
- Võ Đạo nhất trọng thiên!
- Võ Đạo nhị trọng thiên!
Ánh sáng đỏ lan nhanh lên trên chốc lát đã tới vạch Võ Đạo nhất trọng thiên và nhị trọng thiên.
- Võ Đạo tam trọng thiên!
Có người kinh kêu:
- A! Xem ra một, hai tháng gần đây Cảnh Ngôn chưa bị rớt cảnh giới, còn tu vi Võ Đạo tam trọng thiên.
Nhiều người gật gù.
Nhưng rất nhanh bọn họ nhìn trân trối, giật mình thấy ánh sáng đỏ thủy tinh trắc nghiệm chưa ngừng lại ở vạch Võ Đạo tam trọng thiên.
Chuyện gì thế này?
Ánh sáng đỏ dễ dàng vọt lên vạch Võ Đạo tứ trọng thiên:
- Võ Đạo tứ trọng thiên!
Khi ánh sáng đỏ lên đến vị trí này tức là người trắc nghiệm ít nhất có tu vi Võ Đạo tứ trọng thiên.
Hai trưởng lão Cảnh gia Cảnh Thiên Anh, Cảnh Minh Tri mắt lóe tia sáng.
Trắc nghiệm tháng trước thực lực của Cảnh Ngôn là Võ Đạo tam trọng thiên, đây là điều chắc chắn. Hai trưởng lão đinh ninh tháng này Cảnh Ngôn giữ không để rớt cảnh giới đã giỏi rồi, ai ngờ cảnh giới của hắn ngược lại tăng cao.
Chuyện này dù bỏ ra thời gian thật dài cũng không thể xảy ra.
Từ khi Cảnh Ngôn vào Thần Phong học viện tu luyện vì rớt cảnh giới bị đuổi học, hắn chưa từng có biểu hiện tăng cảnh giới. Nhân vật cao tầng Cảnh gia đều biết chuyện này, bởi vì họ nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng không có cách nào giúp Cảnh Ngôn nên đành buông tay. Nếu không Cảnh gia sao chịu bỏ rơi một võ giả thiên tài?
Hai trưởng lão liếc nhau, mắt lóe tia sáng khác lạ.
Lúc này ánh sáng đỏ lại vượt qua vạch ngũ trọng thiên.
- Cảnh giới Võ Đạo ngũ trọng thiên!
- Cái gì?
- Chuyện này không thể nào! Tuyệt đối không thể xảy ra! Sao có thể đến tu vi Võ Đạo ngũ trọng thiên được!?
Tu luyện không có đường tắt!
Bất cứ người nào đều phải ngoan ngoãn đi từng bước lên trên. Có lẽ có người thiên tư cao có thể đi càng nhanh một ít, xa hơn chút. Nhưng muốn trong một cảnh giới từ Võ Đạo tam trọng thiên đột phá đến ngũ trọng thiên là điều không hiện thực. Trong lịch sử trăm năm gần nhất của Đông Lâm thành không xuất hiện nhân vật giống vậy.
Võ giả bình thường dù thiên tư cao ngất ngưỡng muốn đột phá một cảnh giới cũng cần tốn nhiều thời gian, ít nhất là nửa năm đến một năm mới có hy vọng.
Nên khi Cảnh Ngôn trắc nghiệm thực lực tới Võ Đạo ngũ trọng thiên khiến mọi người nhìn trân trân, không tin nổi.
Có người co giật mạnh run giọng hét lên:
- Vẫn đang tăng lên! Mau nhìn! Trời ạ, cảnh... cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên!
- Ta bị hoa mắt? Ai nói cho ta biết có phải ta hoa mắt không? Hoặc là ta thấy ảo giác?
- Võ Đạo tam trọng thiên tăng lên tới lục trọng thiên, trong một tháng?
Các tử đệ Cảnh gia có mặt tại đây không thể chấp nhận sự thật này. Trong đám võ giả này không phải mọi người đều giễu cợt hóng xem trò cười khi Cảnh Ngôn bị thất thế, có một số người thấy tiếc cho hắn. Bây giờ nhóm người này cũng không thể tin tưởng sự thật mình trông thấy.
Như hai vị trưởng lão Cảnh Minh Tri, Cảnh Thiên Anh nhìn trân trân. Họ là cường giả cảnh giới Tiên Thiên, sẽ không giật mình vì Cảnh Ngôn là lục trọng thiên, họ bị bất ngờ bởi tốc độ tiến bộ của hắn.
Có thể nói nếu không thấy tận mắt họ không tin được chuyện đó, dù nghe tin đồn họ cũng sẽ cười trừ coi như trò cười nghe qua liền quên. Đã thấy
tận mắt dù Cảnh Minh Tri, Cảnh Thiên Anh không tin cũng phải tin. Sự thật ngay trước mắt, trừ phi thủy tinh trắc nghiệm bị hư, nhưng thứ này nếu không bị cố ý phá hoại thì hầu như sẽ không xảy ra vấn đề.
Ánh sáng đỏ trong thủy tinh rốt cuộc ngừng lại.
Kết quả cuối cùng Cảnh Ngôn là võ giả cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên.
Cảnh Ngôn thu tay về, hít sâu:
- Phù.
Cảnh Ngôn xoay người nhìn đám tử đệ Cảnh gia trợn mắt há hốc mồm.
Cảnh Lục Thành điên cuồng gầm lên, mắt long lên sòng sòng trừng Cảnh Ngôn:
- Chuyện này không thể nào, ta không tin!
Cảnh Lục Thành chưa đánh mất lý trí, gã nhìn hướng hai vị trưởng lão lớn tiếng nói:
- Lưỡng vị trưởng lão, ta dám chắc là thủy tinh trắc nghiệm bị gì rồi!
Trong diễn võ đường rộ lên tiếng la lối:
- Đúng vậy, có lẽ thủy tinh trắc nghiệm bị hư!
- Nếu không thì khó giải thích cảnh giới của Cảnh Ngôn, tháng trước hắn đã trắc nghiệm, thật sự là Võ Đạo tam trọng thiên.
- Trường lão đại nhân xin hãy kiểm tra thủy tinh trắc nghiệm!
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh vung tay lên:
- Câm miệng!
Tử đệ Cảnh gia lập tức im lặng.
Cảnh Thiên Anh liếc qua Cảnh Ngôn sau đó đi hướng thủy tinh trắc nghiệm, nguyên khí bay ra. Ánh sáng đỏ trong thủy tinh trắc nghiệm dao động lên xuống.
Một lát sau Cảnh Thiên Anh rút tay về, nhẹ gật đầu với Cảnh Minh Tri.
Cảnh Thiên Anh nói với mọi người:
- Thủy tinh trắc nghiệm bình thường, không bị trục trặc gì.
Xôn xao!
Tiếng bàn tán lại sôi trào.
Lục trưởng lão Cảnh Minh Tri nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
- Cảnh Ngôn, cảnh giới của ngươi là Võ Đạo lục trọng thiên đúng không?
Cảnh Ngôn cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, cảnh giới của ta bây giờ đúng là Võ Đạo lục trọng thiên.
Cảnh Minh Tri lấy ra hai mươi khối linh thạch đưa cho Cảnh Ngôn:
- Ừm, cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên theo tộc quy được thưởng hai mươi khối linh thạch.
Giờ Cảnh Ngôn chẳng thèm để bụng hai mươi khối linh thạch nhưng hắn vẫn nhận lấy, muỗi dù nhỏ vẫn có thịt, đây là thứ hắn nên được, sao phải từ chối?
Cảnh Lục Thành hung tợn quát Cảnh Ngôn:
- Ta không tin! Tuyệt đối không thể nào! Cảnh Ngôn, chắc chắn ngươi đã dùng thủ đoạn tồi tệ gì lừa gạt lưỡng vị trưởng lão! Ngươi rất to gan!
Cảnh Ngôn sầm mặt xuống lườm đối phương, quát:
- Cảnh Lục Thành, ngươi đừng quá đáng! Nếu ngươi còn ô miệt ta thì đừng trách ta không khách khí!
Cảnh Lục Thành quát chói tai:
- Ha ha ha! Không khách khí với ta? To mồm dữ. Cảnh Ngôn, mới rồi ngươi muốn so tài với ta đúng không? Hay bây giờ chúng ta đấu một trận đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không ăn hiếp ngươi, ta sẽ khống chế nguyên khí của ta ở cảnh giới lục trọng thiên. Miễn ngươi không thua dưới tay ta thì ta thừa nhận ngươi có cảnh giới lục trọng thiên. Thế nào, ngươi dám không?