Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Lý Thiên Phúc tham gia đối chiến rất dễ hút người đặt cược.
Có thể nói người trong đại sảnh có khá nhiều kẻ chuyên đến vì trận chiến của Lý Thiên Phúc. Buổi diễn đối chiến khác có lẽ họ không cược, nhưng đụng trận của Lý Thiên Phúc chắc chắn họ sẽ đặt cược.
Thông thường xác suất đền tiền trận chiến của Lý Thiên Phúc rất thấp nhưng hầu như toàn thắng chắc, ai chịu bỏ lỡ?
Có tiền không kiếm là đồ ngu.
- Mau nhìn mau nhìn!
- Tin tức đối thủ của Lý Thiên Phúc đã ra!
Bên trên đại sảnh lại đưa ra biểu ngữ màu đỏ to khác, ghi bằng chữ to tư liệu đối thủ của Lý Thiên Phúc.
- Cảnh Ngôn?
- Đến từ Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến thành thị nào?
- Ủa? Đông Lâm thành?
- Không đúng! Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến Đông Lâm thành chẳng phải có hai vị võ giả cửu trọng thiên thường trú là Lý Thiên Phúc, Long Tam sao?
- Ngươi óc heo à? Không biết chữ? Ngươi không thấy đó là thất... thất trọng thiên?
Người nói câu này đọc mấy chữ tu vi thất trọng thiên trợn tròn tròng mắt suýt lồi ra.
Gì thế này?
Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến có bị lầm không?
Võ giả thất trọng thiên đối chiến với Lý Thiên Phúc cửu trọng thiên?
Một nam nhân râu ria xồm xoàm vỗ đùi cái đét hét to:
- Ôi mợ! Ta thấy ảo giác sao? Cảnh Ngôn trên biểu ngữ không lẽ là Cảnh Ngôn của Cảnh gia? Không đúng, Cảnh Ngôn Cảnh gia là Võ Đạo tam trọng thiên mà, sao biến thành thất trọng thiên?
Lúc này một nhân viên Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến bước ra đứng trên đài cao lơ lửng giữa đại sảnh, vận chuyển nguyên khí làm giọng ồm ồm vang rõ:
- Các vị! Các vị!
Thấy nhân viên Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến đi ra mấy ngàn võ giả, người thường trong đại sảnh lập tức im lặng.
Trước khi chưa biết rõ chuyện gì thì ít người đặt cược. Tin tức trên biểu ngữ khiến người không chấp nhận được, nhiều người cảm thấy Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến viết nhầm.
Nhân viên công tác nói nhanh:
- Thông báo với các vị sắp bắt đầu một trận đối chiến cao cấp. Các vị không nhìn lầm, trận đối chiến này một bên là tuyển thủ Lý Thiên Phúc của chúng ta, võ giả cửu trọng thiên. Bên kia là Cảnh Ngôn tiên sinh võ giả Cảnh gia Đông Lâm thành, cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên. Trận đối chiến này vô cùng hiếm thấy, nói thật là ta công tác trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến thời gian dài như vậy chưa từng thấy tình huống thất trọng thiên đối chiến cửu trọng thiên. Nhưng trận này là thật trăm phần trăm, chủ quản đại nhân Nhiễm Kỳ tự mình xếp lịch đối chiến, thời gian là sau một canh giờ. Nghĩa là các vị chỉ có một canh giờ đặt cược, trận chiến này áp dụng xác suất đền dao động. Bây giờ các vị có thể đặt cược!
Xôn xao!
Đám đông ùa vào quầy đặt cược.
Đã xác định đối chiến là thật thì sao có thể bỏ qua?
- Ta cược một trăm linh thạch Lý Thiên Phúc thắng!
- Ta cược hai trăm linh thạch!
- Mau mau, ta cược năm mươi linh thạch, đây là toàn bộ linh thạch, cược Lý Thiên Phúc thắng!
- Hừ, có năm mươi linh thạch mà cũng làm lố, nghèo mạt rệp. Để ta, ta cược năm trăm linh thạch!
Một mảnh hỗn loạn, may mà có nhiều quầy đặt cược đủ thỏa mãn những kẻ cá cược trong một canh giờ đặt cược xong.
Lý Thiên Phúc và Cảnh Ngôn đối chiến xác suất đền tiền ban đầu là một chia một.
- Một chia một!
- Lý Thiên Phúc hai chia một rồi!
- Chết tiệt, chớp mắt đã là ba chia một!
Trên thủy tinh xác suất đền liên tục thay đổi con số xác suất đền của Lý Thiên Phúc và Cảnh Ngôn. Xác suất đền của Lý Thiên Phúc càng lúc càng thấp, của Cảnh Ngôn thì cao dần.
- Xác suất đền của Cảnh Ngôn là năm chia
một, cược một trăm khối linh thạch là có thể kiếm lại năm trăm khối linh thạch. Chết tiệt, xác suất đền hấp dẫn quá, đáng tiếc Cảnh Ngôn không thể nào thắng, cược bao nhiêu đều sẽ thua. Nếu Cảnh Ngôn có tu vi cửu trọng thiên thì ta còn chấp nhận mạo hiểm đánh cuộc.
Việc đặt cược vẫn nhộn nhịp diễn ra.
Trong một căn phòng trên tầng hai Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, Cảnh Ngôn nhìn con số thủy tinh xác suất đền biến động, khóe môi nhếch lên.
Cảnh Ngôn gật gù:
- Tốt, rất tốt.
Xác suất đền của Cảnh Ngôn rất nhanh đến một đền mười, con số đền tiền dần chậm lại, hiển nhiên người đặt cược thưa dần.
- Ta cũng nên đặt cược kích thích một phen.
Cảnh Ngôn liếc hướng ngoài phòng, quát to:
- Người đâu!
Cảnh Ngôn không đặt cược ngay từ đầu vì nếu mới vô hắn đã cược năm ngàn khối linh thạch rất có thể kéo thấp xác suất đền tiền, khiến một số người do dự. Dù sao kết quả trận đối chiến này rất rõ ràng, có ai bị điên một hơi cược nhiều tiền như thế cho Cảnh Ngôn? Có khi nào bên trong ẩn giấu vấn đề gì?
Bởi vậy Cảnh Ngôn không cược ngay từ đầu, nhưng đến lúc này thì nên kích thích chút. Bỏ vào năm ngàn khối linh thạch sẽ kéo thấp xác suất đền tiền ngay, nhưng song song đó xác suất đền bên Lý Thiên Phúc sẽ lên cao. Những kẻ đặt cược thấy xác suất đền của Lý Thiên Phúc cao lên chắc chắn càng hưng phấn, rất có thể cược thêm nữa.
Một nữ võ giả đi vào căn phòng dành cho tuyển thủ, nhìn Cảnh Ngôn hỏi:
- Cảnh Ngôn tiên sinh xin hãy sai bảo.
Cảnh Ngôn cười nói với nữ võ giả, lấy ra năm ngàn khối linh thạch chuẩn bị sẵn:
- Trong này có năm ngàn khối linh thạch, làm phiền ngươi đi cược giúp ta.
Trừ năm ngàn khối linh thạch ra Cảnh Ngôn chỉ còn hơn hai mươi khối linh thạch.
Nữ võ giả sửng sốt, cau mày:
- A?
Nữ võ giả xin lỗi nói:
- Ngại quá Cảnh Ngôn tiên sinh, vì tiên sinh là tuyển thủ dự thi nên không thể đặt cược cho Lý Thiên Phúc.
Trong lòng nữ võ giả thì nghĩ khác, Cảnh Ngôn khùng thật, không biết cả quy tắc này.
Trên quy tắc đặt cược của Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến viết rất rõ ràng, tuyển thủ tham dự đối chiến tuyệt đối không được cược cho đối thủ. Vì nếu tuyển thủ cược số tiền lớn cho đối thủ, trong lúc đối chiến cố ý thua thì không được phép.
Nữ võ giả rủa thầm trong bụng, ngoài mặt không lộ vẻ gì, nàng mỉm cười từ chối khéo yêu cầu của Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn dở khóc dở cười nói:
- Ai bảo ta cược cho Lý Thiên Phúc?
Đặt cợc vào Lý Thiên Phúc? Dù quy tắc cho phép Cảnh Ngôn cũng sẽ không làm như vậy. Giờ xác suất đền đã là Lý Thiên Phúc mười mấy chia một, đặt năm ngàn khối linh thạch cuối cùng kiếm được bao nhiêu? Được có vài trăm khối linh thạch. Hơn nữa còn sớm trước khi đối chiến, chắc chắn xác suất đền còn thay đổi, cuối cùng được bao nhiêu linh thạch thì khó nói.