Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Thu lợi một ngàn một trăm khối linh thạch!
Tính tiền lương một tháng năm khối linh thạch của nàng thì một năm tiền lương chỉ khoảng sáu mươi khối linh thạch.
Với đống linh thạch này Chung Dục Tú phải công tác trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến gần hai mươi năm mới kiếm được. Bây giờ vì nàng tin tưởng Cảnh Ngôn nên nhận được nhiều linh thạch như thế, đủ cho Chung Dục Tú tu luyện đến võ giả trung cấp.
Trong Đông Lâm thành võ giả Võ Đạo tam trọng thiên kiếm công tác tiền lương năm khối linh thạch cũng không dễ.
Nên biết trong Cảnh gia một tử đệ Võ Đạo tam trọng thiên qua trắc nghiệm thực lực hàng tháng mới được có hai khối linh thạch.
Võ giả cảnh giới Võ Đạo tam trọng thiên muốn vào Hắc Thạch sơn mạch liều vận may hầu như tự sát. Mấy võ giả tam trọng thiên tổ đội cũng khó giết một linh thú nhất giai cấp thấp nhất, ít nhất phải là võ giả trung cấp mới tổ đội săn giết linh thú nhất giai được.
- Dục Tú, ngươi may mắn lớn!
- Dục Tú, lần này ngươi kiếm được một ngàn một trăm khối linh thạch...
Đám đồng sự công tác giống Chung Dục Tú lộ vẻ hâm mộ nàng.
Có người ghen ghét trợn to mắt ước gì cướp lấy linh thạch của Chung Dục Tú:
- Chung Dục Tú, trước giờ ngươi không cá cược mà sao lần này cược hết năm mươi khối linh thạch? Năm mươi khối linh thạch đó là toàn bộ tài nguyên của ngươi đúng không?
Những nữ nhân này là võ giả Võ Đạo nhị trọng thiên, tam trọng thiên, ai nấy khuôn mặt xinh đẹp. Vì bọn họ đẹp mới được nhận vào làm công việc này trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
Chung Dục Tú nghe những lời nói hâm mộ, ghen tỵ, nàng cười cười không đáp.
Các ngươi đều nói ta ngớ ngẩn.
Các ngươi nói Cảnh Ngôn tiên sinh không thể nào đánh bại Lý Thiên Phúc.
Các ngươi đều đặt cược cho Lý Thiên Phúc, giờ trắng tay chưa?
Chung Dục Tú rất vui vẻ, chờ khi nàng bước vào Võ Đạo tứ trọng thiên có lẽ sẽ thành một tiểu đội trưởng trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
***
Cảnh Ngôn một mình rời khỏi Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
Rất nhanh Cảnh Ngôn phát hiện vài bóng người thập thò bám theo mình.
Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên, mắt híp lại:
- Hửm? Định bám theo ta?
Vèo!
Cảnh Ngôn nhanh chóng lẻn vào một ngõ nhỏ, nhảy lên vài cái hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt kẻ theo dõi.
Sau khi Cảnh Ngôn biến mất mấy bóng đen xuất hiện trong ngõ nhỏ:
- Chết tiệt, hắn chạy rồi!
- Cảnh Ngôn này có lẽ mang theo hơn mười vạn linh thạch. Khốn kiếp, nhiều linh thạch như vậy nếu chúng ta lấy được thì...
- Quá gian xảo, hắn biết bị bám theo!
Những người này đều là võ giả cao cấp, kém nhất cũng có tu vi Võ Đạo thất trọng thiên, thực lực mạnh nhất đến cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên.
Trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến Cảnh Ngôn cược năm ngàn khối linh thạch cho mình, giao dịch bí ẩn nhưng bị một số người đoán ra tiền cược lớn như vậy là hắn tự cược.
Mấy người theo dấu Cảnh Ngôn suy đoán ra điều này, tuy họ thấy hắn đánh bại Lý Thiên Phúc, biết thực lực của hắn đáng sợ, cũng chú ý đến việc hắn bị thương. Bọn họ cho rằng vài người hợp sức đủ hạ gục Cảnh Ngôn bị thương, nên định theo đuôi hắn đến chỗ vắng người, giết hắn rồi cướp sạch linh thạch trên người hắn.
Dù Cảnh Ngôn là người Cảnh gia nhưng những kẻ bỏ mạng luôn sống trên đời. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Tài khoản kếch xù mười mấy vạn linh thạch khiến nhiều người chấp nhận mạo hiểm không tiếc mạng sống.
Cắt đuổi xong Cảnh Ngôn nhanh chóng đến Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Nơi này là cơ cấu giao dịch lớn nhất Đông Lâm thành, lệ thuộc phủ thành chủ. Cảnh Ngôn muốn mua nhiều Cửu Âm Quả thì Đông Lâm Đệ Nhất Lâu là sự chọn lựa tốt nhất.
Cảnh Ngôn hơi tạm dừng sau đó đi vào trong, hắn đi thẳng lên tầng ba.
Đông Lâm Đệ Nhất Lâu là kiến trúc năm tầng.
Tầng một giao dịch tài nguyên bình thường, giá thấp, đơn giá mắc nhất chỉ khoảng vài khối linh thạch, rẻ
nhất một khối linh thạch có thể mua nhiều cái.
Tầng hai giao dịch tài nguyên mắc hơn chút, đơn giá từ mấy chục đến hàng trăm khối linh thạch.
Tầng thứ ba là tài nguyên quý giá thật sự. Trên tầng này có vũ khí đắt giá, thậm chí là võ học trung phẩm. Còn mấy thứ linh thảo nhị giai, tam giai thì có rất nhiều.
Nhưng tầng ba không có nhiều khách hàng, nhìn thoáng qua đại sảnh chỉ thấy một vị khách định mua tài nguyên. So với tầng một ồn ào náo nhiệt thì nơi này như hai thế giới khác nhau hoàn toàn.
Cảnh Ngôn ngừng lại cách một cửa hàng ở tầng ba không xa.
Kỳ Trân Hiên.
Trên tấm biển cửa hàng ghi ba chữ Kỳ Trân Hiên, cũng là tên cửa hàng.
Kỳ Trân Hiên rất nổi tiếng trong Đông Lâm thành. Xuất phẩm của Kỳ Trân Hiên toàn là tinh phẩm, câu này lưu truyền rộng rãi.
Trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu có rất nhiều cửa hàng không thuộc về phủ thành chủ, chúng được cho thuê. Kỳ Trân Hiên là cửa cho thuê, chủ nhân của nó là một vị đại nhân vật.
Cảnh Ngôn nhìn chăm chú một lúc dợm bước vào Kỳ Trân Hiên.
Cảnh Ngôn mới đến trước cửa đã bị hai hộ vệ áo đen đứng ngoài cửa ngăn lại:
- Xin dừng bước!
Hai hộ vệ không phải của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, họ là hộ vệ Kỳ Trân Hiên thuê.
Một hộ vệ áo đen hơi khom người hướng Cảnh Ngôn, khách sáo nói:
- Xin hãy đưa ra lệnh bài khách quý của Kỳ Trân Hiên.
Kỳ Trân Hiên không phải nơi người bình thường có thể đi vào, cần cầm lệnh bài khách quý được phát cho, người thường có thể tư cách lấy lệnh bài này.
Cảnh Ngôn đệ nhất thiên tài Đông Lâm thành ngày xưa đương nhiên có tư cách cầm lệnh bài khách quý của Kỳ Trân Hiên. Nhưng khi đó Cảnh Ngôn không tiếp xúc với Kỳ Trân Hiên nên không được phát cho lệnh bài khách quý.
Nghe hộ vệ đòi đưa ra lệnh bài khách quý, Cảnh Ngôn hơi cau mày, vì hắn không có lệnh bài khách quý.
Hộ vệ mặt không biểu tình nói:
- Nếu tiên sinh không có lệnh bài khách quý, theo quy định tiên sinh không thể vào Kỳ Trân Hiên.
Hộ vệ nói chuyện khách sáo nhưng Cảnh Ngôn hiểu rằng nếu hắn không thể đưa ra lệnh bài khách quý thì đối phương tuyệt đối không cho đi vào.
Nếu cứng rắn muốn vào sẽ dẫn đến mâu thuẫn, Cảnh Ngôn tới mua đồ chứ không phải đánh nhau.
Gần đó có người thấy Cảnh Ngôn muốn vào Kỳ Trân Hiên nhưng bị hộ vệ cản lại, họ ngừng chân xem, cười nói.
- Nhìn kìa, người kia muốn vào Kỳ Trân Hiên.
- Ha ha, lại một tên ngu. Kỳ Trân Hiên là chỗ nào? Đồ vật trong đó hở chút là hơn ngàn khối linh thạch, hắn đi vào tìm kích thích sao?
Có người nhận ra Cảnh Ngôn:
- A! Hình như ta biết người này, để nhớ xem... phải rồi, đó là Cảnh Ngôn, Cảnh Ngôn của Cảnh gia Đông Lâm thành, từng là đệ nhất thiên tài!
Một người khác liếc Cảnh Ngôn, khinh miệt bĩu môi:
- Đúng thật là Cảnh Ngôn, ta từng gặp hắn một lần. Nhưng đệ nhất thiên tài Đông Lâm thành đã là quá khứ, giờ hắn bị rớt cảnh giới không có địa vị gì trong Cảnh gia. Ha ha, không biết hắn muốn vào Kỳ Trân Hiên làm cái gì.