Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Cảnh Thanh Nham hoàn toàn ngây người.
Tình huống gì?
Tại sao thực lực của Cảnh Ngôn thiếu gia mạnh dữ vậy? Chẳng phải thiếu gia bị rớt cảnh giới chỉ còn tu vi Võ Đạo tam trọng thiên sao?
Phất tay một cái đã đánh bại Cảnh Xuyên Lăng, e rằng tu vi ít nhất là Võ Đạo cửu trọng thiên.
Cảnh Thanh Nham hít sâu, nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm.
Cảnh Ngôn hờ hững nhìn lướt qua Cảnh Xuyên Lăng cách mấy chục thước:
- Không biết tự lượng sức mình!
Mặc dù Cảnh Ngôn đã nương tay nhưng một kích kia xem như cho Cảnh Xuyên Lăng một bài học. Dù dùng dược tề trị thương cao cấp thì Cảnh Xuyên Lăng phải nằm liệt giường một, hai tháng. Gã càng không thể tham gia gia tộc đại tái mùa này.
Cảnh Ngọc Cầm rống to:
- Cảnh –Ngôn!
Lúc trước Cảnh Ngọc Cầm không lên tiếng, Cảnh Ngôn lơ nàng đi, bây giờ thì nàng không kiềm được lên tiếng.
Cảnh Xuyên Lăng là người của nàng, Cảnh Ngôn răn dạy gã tức là không nể mặt nàng. Sao Cảnh Ngọc Cầm có thể nuốt cục tức này ngay trước mắt bao người? Nếu không phải biết thực lực của Cảnh Ngôn cường đại có lẽ Cảnh Ngọc Cầm đã đánh hắn.
Cảnh Ngọc Cầm rung bần bật, tức giận làm mặt nàng hơi vặn vẹo:
- Ngươi thật to gan! A! Quá to gan! Cảnh Ngôn, ngươi dám hành hung trước mặt mọi người trong chợ, còn đánh tử đệ trong gia tộc. Tốt, tốt lắm, ngươi chờ xem, ta nhất định bẩm báo trưởng lão! Ta chờ xem ngươi có thể vênh váo đến khi nào! Minh Dương quản sự mau bắt hắn lại!
Cảnh Ngọc Cầm thật sự không ngờ lá gan của Cảnh Ngôn lớn như vậy, đánh bay Cảnh Xuyên Lăng ngay trước mặt nàng, thoạt trông gã bị thương không nhẹ.
Cảnh Ngôn nheo mắt nhìn Cảnh Ngọc Cầm:
- Ta có cho ngươi nói chuyện sao?
Vèo!
Cảnh Ngôn bỗng nhấc chân đến bên cạnh Cảnh Ngọc Cầm.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, mọi người thấy khuôn mặt trắng trẻo của Cảnh Ngọc Cầm in năm dấu tay đỏ.
Cảnh Ngôn đứng trước mặt Cảnh Ngọc Cầm, quát hỏi:
- Nói, ta có cho ngươi nói chuyện không? Hả?
Cảnh Ngọc Cầm ngây người.
Bốp!
Cảnh Ngôn lại giơ tay lên, tàn ảnh cánh tay vụt qua không gian, lại một tiếng giòn vang.
Lần này Cảnh Ngọc Cầm phản ứng lại, nàng muốn né tránh bàn tay này nhưng không thể.
Bàn tay in trên khuôn mặt trắng, cảm giác nóng rát vừa sướng vừa đau.
Cảnh Ngọc Cầm trợn to mắt nói:
- Ngươi... Ngươi...!
Bốp!
Cảnh Ngôn bất đắc dĩ nói:
- Ta đã bảo đừng nói mà ngươi còn nói, sao tiện vậy? Tại sao tiện vậy hả? Nói đi, tại sao ngươi tiện vậy?
Bốp bốp bốp bốp!
Tát lia lịa hai bên.
Đầu Cảnh Ngọc Cầm lắc trái lắc phải theo bàn tay Cảnh Ngôn, nàng dốc hết sức nhưng không cách nào tránh thoát, muốn lùi lại cũng không được vì bị nguyên khí đáng sợ trói chặt thân thể tại chỗ.
Một chuỗi cái tát làm gò má hơi xinh đẹp sưng như đầu heo, méo miệng.
Cảnh Ngọc Cầm òa khóc:
- Hu hu hu hu!
Mắt đong đầy lệ, tội nghiệp tràn ngập sợ hãi.
Cảnh Ngôn gật gù, sau khi xác định Cảnh Ngọc Cầm không nói được lời nào mới dịu dàng bảo:
- Vậy mới phải, ta không kêu ngươi nói chuyện thì đừng nói. Giờ ta phải giải quyết vấn đề của Cảnh Minh Dương, nếu ngươi ngoan ta sẽ không đánh.
Sau đó Cảnh Ngôn xoay người nhìn hướng Cảnh Minh Dương.
Những người có mặt dù là Cảnh Thần Tinh hay Cảnh Minh Dương, bao gồm hộ vệ chợ, các võ giả vây xem đều trợn mắt há hốc mồm.
Nếu nói lúc trước Cảnh Ngôn đánh bại Cảnh Xuyên Lăng làm mọi người hơi giật mình, hắn tát Cảnh Ngọc Cầm mấy chục cái trước mắt bao người mới thật sự làm người ta hoảng sợ.
Cảnh Xuyên Lăng bị đánh cũng đành thôi, dù sao gã không có bối cảnh quá lớn, hơn nữa gã khiêu khích Cảnh Ngôn trước.
Nhưng thân phận của Cảnh Ngọc Cầm là gì?
Đó là nữ nhi của đại trưởng lão Cảnh gia!
Đại trưởng lão Cảnh gia có địa vị thế nào? Nguyên Cảnh gia chỉ có tộc trưởng Cảnh Thành Dã là hơi đè ép đại trưởng lão được.
Sao Cảnh Ngôn dám đánh
Cảnh Ngọc Cầm? Còn dùng kiểu gần như nhục nhã.
Những người có mặt khẳng định một điều rằng một thời gian dài về sau Cảnh Ngọc Cầm tuyệt đối không dám ló mặt ra, nàng không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mắt người khác.
Chuyện hôm nay ước chừng qua vài canh giờ sẽ đồn khắp Đông Lâm thành.
Lúc này Cảnh Minh Dương mới phản ứng lại:
- Cảnh Ngôn, ngươi to gan lắm!
Mới nãy Cảnh Minh Dương thật sự hóa đá, cộng thêm Cảnh Ngôn tát Cảnh Ngọc Cầm quá mau, gã không kịp ngăn cản. Hiện tại phản ứng lại, Cảnh Minh Dương giận điên lên, mặt già đỏ rực, người run nhẹ.
Cảnh Minh Dương rống to với hộ vệ:
- Bắt hắn lại! Bắt lại!
Vèo!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mấy hộ vệ, bao gồm hai hộ vệ Võ Đạo cửu trọng thiên lao vào Cảnh Ngôn, từng đợt nguyên khí hùng hậu tràn ngập trong phương thiên địa này.
Cảnh Ngôn cười khẽ đối mặt mấy hộ vệ hung ác vây công:
- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Lưu Quang kiếm trong tay hắn lắc nhẹ, bóng kiếm bắn ra. Thu Phong Lạc Diệp Kiếm ngưng tụ kiếm quang chính xác điểm vào hộ vệ lao đến.
Xoẹt xoẹt!
Mấy hộ vệ bay ngược về với tốc độ nhanh hơn lúc lao vào Cảnh Ngôn.
Bằng vào bọn họ mà muốn bắt Cảnh Ngôn? Lúc hắn ở cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên đã có năng lực chèn ép Lý Thiên Phúc Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến. Cảnh Ngôn bây giờ có tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên, vài hộ vệ chợ bát trọng thiên, cửu trọng thiên bình thường sao có thể đánh lại hắn?
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mấy hộ vệ bay ra đụng vào tường tiệm vũ khí mới ngừng thế bay, vách tường ngã đổ.
Cảnh Minh Dương đang định xông vào Cảnh Ngôn chợt khựng lại, gã hít sâu kinh hoàng nhìn hắn, lòng dấy lên sóng dữ.
Cảnh Minh Dương liên tục hít vào không dám thở ra:
- Tiên Thiên cảnh? Không lẽ Cảnh Ngôn đã phục hồi đến Tiên Thiên cảnh?
Cảnh Minh Dương cảm giác thân thể mình tê dại hầu như không thể nhúc nhích.
Cảnh Ngôn lắc đầu nhìn vách tường bị hộ vệ đụng hỏng, nhíu mày nói:
- Chậc chậc, lại gây tổn thất không nhỏ.
Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Minh Dương, lạnh nhạt nói:
- Cảnh Minh Dương, có vẻ hai ngàn bốn trăm khối linh thạch không đủ, sửa lại vách tường sẽ mất một số lớn linh thạch.
Cảnh Ngôn tạm dừng như thật sự tính số tiền tổn thất:
- Đừng gấp, đợi ta tính xem.