Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Trên ghế thượng khách số ít người quan hệ thân thiết với Cảnh gia hơi cau mày nhìn tứ trưởng lão Triệu gia nói chuyện.
Nhưng Triệu gia là gia tộc lớn số một Đông Lâm thành, được nhiều người ủng hộ hơn xa Cảnh gia. Chỉ tính trong ghế thượng khách này, người gần gũi với Triệu gia nhiều hơn người bênh Cảnh gia.
Có một số người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.
Khi tứ trưởng lão Triệu gia Triệu Chấn Sơn nói ra câu tràn ngập khiêu khích, đám người hóng chuyện tinh thần tỉnh táo thỉnh thoảng liếc hướng Triệu Chấn Sơn, Cảnh Thành Dã.
Mắt Cảnh Thành Dã tối sầm giây lát sau đó cười nói:
- Cảnh giới của Cảnh Ngôn đang nhanh chóng phục hồi, tin tưởng chỉ vài năm là sẽ lại thăng cấp Tiên Thiên.
Mắt Cảnh Thành Dã lấp lóe lửa giận, gã bỗng thấy tức giận, cảm giác Triệu Chấn Sơn nói như thế là vũ nhục Cảnh gia. Nhưng đang đại tái, Cảnh Thành Dã là tộc trưởng Cảnh gia, phải kiềm chế lại. Nếu gã xung đột gay gắt với Triệu Chấn Sơn sẽ bị người khác xem trò cười.
Triệu Chấn Sơn tiếp tục châm chích:
- Cảnh tộc trưởng tin tưởng vào Cảnh Ngôn nhiều quá, nhưng theo ta thấy Cảnh tộc trưởng đừng lãng phí nhiều tài nguyên cho tiểu tử này. Không phải ta nói Cảnh Ngôn không thể thăng cấp Tiên Thiên, ta cảm thấy lỡ hắn lên Tiên Thiên rồi lại rớt cảnh giới thì Cảnh gia bị tổn thất lớn. Người ta hay nói ngã một lần khôn ra một chút, Cảnh tộc trưởng và các vị trưởng lão Cảnh gia cũng nên suy nghĩ cho kỹ.
Tứ trưởng lão Cảnh gia, Cảnh Thiên Anh trầm giọng nói:
- Triệu trưởng lão lo lắng nhiều cho Cảnh gia ta rồi, nhưng chuyện của Cảnh gia, Triệu trưởng lão là người ngoài tốt nhất đừng xen vào!
Cảnh Thiên Anh nhìn Triệu Chấn Sơn chằm chằm:
- Còn về Cảnh Ngôn, hắn là một trong tử đệ ưu tú nhất Cảnh gia, ta tin tưởng tương lai hắn sẽ có thành tựu lớn.
Cảnh Thiên Anh nhìn quảng trường bên dưới, Cảnh Ngôn mặc trường bào màu xanh đang chờ trắc nghiệm.
Triệu Chấn Sơn cười phá lên:
- Ha ha ha! Cảnh gia đúng là xuống dốc, tộc trưởng Cảnh Thiên dẫn dắt Cảnh gia trở thành một trong ba gia tộc lớn cúa Đông Lâm thành, giờ có lẽ chỉ vài năm Cảnh gia sẽ bị thay thế. Ha ha, một võ giả Võ Đạo thất trọng thiên mà là một trong tử đệ ưu tú nhất gia tộc, ta biết nói gì nữa đây?
Rõ ràng Triệu Chấn Sơn tới để kiếm chuyện.
Sau khi Cảnh Ngôn đánh bị thương Triệu Đăng Thiên ở Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, Triệu gia định buộc Cảnh gia giao hắn ra. Nhưng tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã tìm đến Lâm gia, hai bên hiệp nghị.
Nếu chỉ có như thế thì Triệu gia chẳng ngán, thế nhưng Cảnh Thành Dã tìm thành chủ Đông Lâm thành. Ngay lúc đó thành chủ kêu Triệu Đương Nguyên tộc trưởng Triệu gia đến, dặn dò phải giải quyết chuyện này ổn thỏa. Vì mâu thuẫn của Cảnh Ngôn và Triệu Đăng Thiên người có lỗi không phải là Cảnh Ngôn.
Triệu Đương Nguyên tức hộc máu, nhưng buộc phải nể mặt thành chủ.
Vì vậy chuyện này chìm xuống.
Hôm nay đại tái Cảnh gia, Triệu Đương Nguyên kêu tứ trưởng lão Triệu Chấn Sơn đi dự, mục đích không cần nói cũng biết.
Mặt Cảnh Thiên Anh đen thui, nhấn mạnh:
- Hừ, tuy bây giờ Cảnh Ngôn chỉ có tu vi thất trọng thiên nhưng Lý Thiên Phúc Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến còn không đánh lại hắn, đã nói lên Cảnh Ngôn ưu tú.
Triệu Chấn Sơn cười thâm hiểm:
- Ha ha, tiểu tử Cảnh Ngôn có nhiều thủ đoạn, ngay cả Lý Thiên Phúc cũng bị mắc mưu.
Lời ngầm là Triệu Chấn Sơn không tin Cảnh Ngôn dựa vào sức mình đánh bại Lý Thiên Phúc.
Cũng đúng, không chỉ mình Triệu Chấn Sơn nghĩ vậy, đừng nói đám người ngoài, trong cao tầng Cảnh gia cũng có nhiều người cho rằng có ẩn tình.
Đặc biệt là đám người đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ sau lưng khinh thường Cảnh Ngôn.
Nếu là Võ Đạo thất trọng thiên còn có thể đánh bại võ giả Võ Đạo bát trọng thiên, nhưng võ giả thất trọng thiên mà đánh bại võ giả cửu trọng thiên thì
vớ vẩn. Huống chi Lý Thiên Phúc là người nổi bật trong võ giả cửu trọng thiên.
Một chủ quản đứng trước thủy tinh trắc nghiệm trên quảng trường kêu tên Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, đến chỗ ta trắc nghiệm cảnh giới.
Cảnh Ngôn nghe kêu nhấc chân đi trời.
Cảnh Ngôn hơi khom người chào:
- Thời Vũ chủ quản khỏe.
Cảnh Thời Vũ, tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên, một trong chủ quản Cảnh gia. Năm nay Cảnh Thời Vũ mới hơn ba mươi tuổi, kiếp sống Võ Đạo của nàng có hy vọng trở thành Tiên Thiên cảnh.
Trong võ giả cảnh giới Tiên Thiên ở Cảnh gia cho đến nay chỉ có một người sống, đó là bát trưởng lão Cảnh Thanh Trúc.
Không chỉ mình Cảnh gia, mấy gia tộc khác cũng hiếm có nữ võ giả cảnh giới Tiên Thiên. Trên thế giới này võ giả nữ giới yếu hơn võ giả nam giới một chút. Đương nhiên trong nữ võ giả cũng có người cực kỳ xuất sắc, nghe nói thành chủ Lam Khúc quận thành, nhân vật khống chế toàn bộ Lam Khúc quận là một nữ nhân.
Cảnh Thời Vũ gật đầu với Cảnh Ngôn:
- Ừm, Cảnh Ngôn, ngươi hãy trắc nghiệm cảnh giới đi.
Cảnh Ngôn lên tiếng:
- Rõ!
Cảnh Ngôn tiến lên trước thủy tinh trắc nghiệm. Ánh mắt hắn nghiêm túc, nguyên khí di chuyển trong kinh mạch Võ Đạo.
- Cảnh Ngôn trắc nghiệm!
- Mau xem, không biết bây giờ cảnh giới của Cảnh Ngôn là gì.
- Đoạn thời gian trước hắn tham gia trắc nghiệm mỗi tháng một lần của gia tộc cảnh giới là Võ Đạo thất trọng thiên, giờ không biết lùi bước hay tiến bộ.
Lúc trước Cảnh Ngôn từ cảnh giới Tiên Thiên rớt xuống Võ Đạo tam trọng thiên, người Cảnh gia còn mới mẻ. Nên Cảnh Ngôn tăng lên hay tụt cảnh giới thật khiến người hoang mang.
Thông thường cảnh giới của võ giả khó bị rớt xuống, trừ phi bị thương nặng hao tổn kinh mạch Võ Đạo mới khiến rớt cảnh giới, thực lực giảm thấp.
Lúc trước Cảnh Ngôn không có dấu hiệu bị hư hoại kinh mạch Võ Đạo, hắn rớt cảnh giới không có nguyên nhân gì, đám người Cảnh Thành Dã không tìm ra ngọn nguồn.
Một số võ giả thân thiết với Cảnh Ngôn lẩm bẩm:
- Bát trọng thiên! Bát trọng thiên!
Đã hai tháng từ lần trắc nghiệm trước, không chừng Cảnh Ngôn đã đến tu vi bát trọng thiên.
Trên đài cao quảng trường, đám người tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã chú ý Cảnh Ngôn trắc nghiệm. Bọn họ thầm lo lỡ như hắn lại rớt cảnh giới thì không biết Triệu Chấn Sơn Triệu gia sẽ móc mỉa gì nữa.
Cảnh Thành Dã thầm cầu nguyện:
- Tuyệt đối đừng tụt xuống!
Việc này liên quan mặt mũi cả gia tộc, nếu Cảnh Ngôn đến bát trọng thiên thì Triệu Chấn Sơn sẽ ngậm miệng. Hai tháng trước Cảnh Ngôn còn là thất trọng thiên, bây giờ là bát trọng thiên thì tốc độ tiến bộ xứng là một trong tử đệ ưu tú nhất Cảnh gia.