Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Ngày xưa Cảnh Ngôn tuy có thiên tư siêu đẳng, là đệ nhất thiên tài Đông Lâm thành gần mười năm nay, nhưng khi đó tốc độ tu luyện của hắn thua xa hiện giờ.
Cảnh Tử Kỳ không đoán ra Cảnh Ngôn thăng cấp Tiên Thiên sẽ mất bao nhiêu thời gian, rất khó đoán trước. Ngày xưa Cảnh Ngôn mất hai năm mấy gần ba năm mới từ cửu trọng thiên đột phá đến Tiên Thiên. Bây giờ có lẽ không cần tới hai năm.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Ta có kinh nghiệm nên bây giờ đột phá cảnh giới khá quen thuộc với ta.
Cảnh Ngôn sẽ không nói cho ai biết về Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, Càn Khôn Giới. Nay thực lực của hắn còn nhỏ yếu, nếu những cường giả biết về công pháp khủng bố này thì Cảnh Ngôn không giữ gìn được.
Không phải Cảnh Ngôn không tin tưởng Cảnh Tử Kỳ, chỉ vì sự việc quan trọng, trước khi chưa có đủ thực lực, mọi tin tức liên quan Thương Khung Đệ Nhất Thần Công nên để nó mục trong bụng hắn.
Lại chờ giây lát, còn lại một ít tử đệ Cảnh gia cũng trắc nghiệm xong.
Đến đây thì đại tái Cảnh gia, giai đoạn thứ nhất trắc nghiệm đã chấm dứt. Có tổng cộng một ngàn hai trăm bốn mươi thành viên đều qua trắc nghiệm, mất hơn một canh giờ.
Trên đài cao quảng trường, tộc trưởng Cảnh Thành Dã hào hùng tuyên bố:
- Các vị tử đệ Cảnh gia, giai đoạn trắc nghiệm đã kết thúc, tiếp theo các ngươi sẽ vào giai đoạn thứ hai, khiêu chiến. Trong các người chỉ có năm mươi người vượt qua giai đoạn khiêu chiến đi vào chung kết. Tiếp theo bắt đầu giai đoạn khiêu chiến!
Khi nói chuyện Cảnh Thành Dã nhìn Cảnh Ngôn chăm chú, thấy nữ nhi Cảnh Tử Kỳ đứng cùng hắn, Cảnh Thành Dã cười gật đầu với hai người.
Cảnh Thành Dã dứt lời mấy chục chủ quản tản ra.
Chủ quản nói với đám đông tử đệ Cảnh gia tham gia đại tái:
- Các thành viên Cảnh gia tham gia đại tái hãy giao lệnh bài dự thi cho ta.
Các tử đệ Cảnh gia đưa thẻ gỗ lĩnh ở chỗ ghi danh cho chủ quản.
Cảnh Ngôn cũng giao ra thẻ gỗ của mình.
Các thẻ gỗ được đặt trong một rương gỗ to lớn màu đen, hộ vệ gia tộc nâng lên đài cao.
Cảnh Thành Dã nói với Cảnh Xuân Vũ:
- Đại trưởng lão hãy đến rút đi.
Cảnh Xuân Vũ sẵn lòng nhận lời:
- Được!
Cảnh Xuân Vũ đến trước hòm to thò tay vào cái lỗ to cỡ đầu người, khuấy nhẹ rồi rút ra một tấm thẻ gỗ.
Cảnh Xuân Vũ nhìn tấm thẻ, hét to:
- Ta đọc tên ai thì người đó lên lôi đài!
Cảnh Xuân Vũ báo ra cái tên đầu tiên:
- Cảnh Tiểu Nguyệt lên lôi đài khiêu chiến!
Cảnh Xuân Vũ lại đọc tên thứ hai:
- Cảnh Đại Ngưu lên lôi đài!
Động tác của đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ rất nhanh, liên tục rút ra các thẻ gỗ. Cảnh Xuân Vũ kêu tên, các tử đệ Cảnh gia tham gia đại tái đi lên từng lôi đài.
Có tổng cộng năm mươi lôi đài.
Thời gian một tách trà qua đi, năm mươi người lên lôi đài khác nhau.
Cảnh Thành Dã híp mắt, giọng vang bên tai từng người:
- Bây giờ đã chọn xong năm mươi lôi chủ nhóm đầu tiên. Những người khác khiêu chiến lôi chủ, khiêu chiến thành công sẽ trở thành lôi chủ mới. Mỗi người khiêu chiến chỉ có thể khiêu chiến với một lôi chủ một lần, khiêu chiến thất bại không được khiêu chiến nữa. Mỗi người tối đa được khiêu chiến mười lần. Giai đoạn khiêu chiến đặt thời gian là ba canh giờ, bây giờ bắt đầu khiêu chiến! Bắt đầu tính thời gian!
Giai đoạn khiêu chiến là cực kỳ tàn khốc.
Chỉ có ba canh giờ, sau khi qua thời gian năm mươi người còn đứng trên lôi đài mới được vào giai đoạn chung kết cuối.
Năm mươi lôi chủ bị rút thăm đầu tiên khá xui xẻo, sớm ở trên lôi đài nghĩa là bị khiêu chiến càng nhiều lần.
Đạo lý rất đơn giản, thời gian giai đoạn khiêu chiến giới hạn trong ba canh giờ, nếu có người vào phút cuối lên lôi
đài đối chiến, chỉ cần hạ gục lôi chủ là trực tiếp vào chung kết.
Năm mươi lôi đài do chủ quản, quản sự Cảnh gia phụ trách giám sát.
Năm mươi lôi chủ đứng trên lôi đài chờ người khác khiêu chiến.
Người dưới lôi đài nhìn chằm chằm lôi chủ, phân tích thực lực từng lôi chủ.
Giai đoạn khiêu chiến cần sách lược, dù ngươi có thực lực vào giai đoạn chung kết nhưng nếu sách lược không đúng, rất có thể sẽ bị đào thải. Dù sao mỗi trận đấu sẽ tiêu hao số nguyên khí nhất định.
Võ giả cảnh giới Võ Đạo bát trọng thiên nếu liên tục bị võ giả thất trọng thiên khiêu chiến cũng sẽ mất sức, lỡ lúc đó có võ giả bát trọng thiên lên đài, một người luân phiên chém giết, một người rung đùi chờ thời, hai người so đấu khỏi nghĩ cũng biết kết quả.
Cảnh Ngôn nhìn chăm chú vào năm mươi lôi chủ.
Ánh mắt Cảnh Ngôn ngừng lại trên người một võ giả nam giới mặc trường bào màu vàng:
- Cảnh Lạc Anh!
Cảnh Ngôn hơi quen thuộc Cảnh Lạc Anh này, sau khi hắn rớt cảnh giới người này là một trong số những người sinh động nhất mắng hắn là phế vật. Cảnh Lạc Anh là người ủng hộ trung thực mạch đại trưởng lão.
Nếu chỉ bị châm chọc bình thường Cảnh Ngôn còn bỏ qua được, nhưng hễ có cơ hội Cảnh Lạc Anh sẽ hết sức biểu đạt miệt thị hắn.
Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên lạnh lùng, thầm nghĩ:
- Chọn ngươi!
Cảnh Ngôn nói với Cảnh Tử Kỳ đứng cạnh mình:
- Tử Kỳ tỷ, ta đi lên khiêu chiến lôi chủ đây.
Cảnh Tử Kỳ nhìn thẳng Cảnh Ngôn, khuyên nhủ:
- Cảnh Ngôn không chờ một lát sao? Thời gian còn sớm mà, khiêu chiến trong vòng một nén nhang cuối cùng cũng được, hoàn toàn đủ thời gian.
Với thực lực của Cảnh Ngôn tất nhiên vào chung kết, thực lực quá mạnh thì không cần suy xét nhiều về sách lược. Nhưng nếu khiêu chiến bây giờ hơi lãng phí nguyên khí, nên Cảnh Tử Kỳ kêu Cảnh Ngôn bớt tốn chút sức.
Cảnh Ngôn lắc đầu, bâng quơ nói:
- Không sao, bây giờ đi lên vừa lúc.
Nguyên khí của hắn hùng hậu biết bao. Cảnh Ngôn cảm thấy hắn đứng trên lôi đài chắc không bao nhiêu người có lá gan khiêu chiến. Nếu thật sự có kẻ mắt mù, hắn không ngại cho đối phương một bài học, đa số loại người này đều thuộc mạch đại trưởng lão.
Cảnh Ngôn nhìn bóng dáng Cảnh Xuân Vũ trên đài cao, sau đó hắn bước ra ngoài.
Cảnh Ngôn cười chào hỏi chủ quản Cảnh Thời Vũ phụ trách lôi đài này:
- Thời Vũ chủ quản, thật trùng hợp.
Lúc này chưa có ai ra khiêu chiến, tính luôn Cảnh Ngôn mới được hai, ba võ giả đến gần lôi đài.
Cảnh Thời Vũ mắt lóe tia sáng, hỏi:
- Ha ha, Cảnh Ngôn muốn khiêu chiến lôi chủ của lôi đài này?