Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Cảnh Ngôn đi xuống lôi đài.
Xôn xao!
Vô số người Cảnh gia bao vây Cảnh Ngôn, bọn họ chào hỏi hắn, ai nấy nhiệt tình hừng hực.
Đặc biệt một số võ giả nữ giới to gan công khai đá lông nheo với Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn ca! Cảnh Ngôn ca!
Người sáng suốt đều nhìn ra hạng nhất đại tái Cảnh gia mùa này chắc chắn thuộc về Cảnh Ngôn. Tuy có năm mươi người vào vòng chung kết cuối cùng nhưng trừ Cảnh Ngôn ra, bốn mươi chín người khác ai tự nhận là có thể đánh bại Cảnh Sa Hà Nửa Bước Tiên Thiên không?
Không ai có tự tin đó.
Không thể đánh bại được Cảnh Sa Hà càng miễn bàn Cảnh Ngôn.
Đối mặt đám người nhiệt tình chào hỏi, Cảnh Ngôn cười cười tùy ý chào lại.
Bây giờ điều Cảnh Ngôn muốn làm nhất là về chỗ ở của mình, nhớ lại những ý tưởng về nguyên khí hóa sương trong khi đấu với Cảnh Sa Hà.
Ngày càng nhiều người đổ xô tới, Cảnh Ngôn đành ôm quyền xin lỗi:
- Ngại quá các vị, giờ ta có việc cần đi.
Cảnh Ngôn không để bụng đám người này, nếu hắn còn là Cảnh Ngôn Võ Đạo tam trọng thiên gần như thành phế vật, e rằng bọn họ không thèm quan tâm hắn.
Gặp dịp thì chơi mà thôi, không cần để bụng.
Nhưng Cảnh Ngôn vẫn không thể đi ngay, vì có mấy vị trưởng lão Cảnh gia, một số khách quý đến gần hắn.
Giao tiếp thời gian một chén trà rốt cuộc Cảnh Ngôn và Cảnh Tử Kỳ thành công rời đi.
Cảnh Ngôn không phát hiện một góc quảng trường có ánh mắt độc ác nhìn bóng lưng mình.
Người đó là Cảnh Thiên Long, gã có xem Cảnh Ngôn và Cảnh Sa Hà đối chiến.
Cảnh Thiên Long thì thầm:
- Cho ngươi đắc ý mấy ngày, ba ngày sẽ là ngày chết của ngươi!
***
Cảnh Tử Kỳ cười nói, đảo tròng mắt tinh nghịch:
- Cảnh Ngôn, không ngờ ngươi có thể đánh bại Cảnh Sa Hà. Khi ta thấy nguyên khí của Cảnh Sa Hà hóa sương còn tưởng ngươi thua chắc rồi.
Cảnh Ngôn nhẹ lắc đầu nói:
- Cảnh Sa Hà dù sao không phải Tiên Thiên thật sự.
Trong lòng Cảnh Ngôn hơi khó chịu, vì ba ngày sau cuối cùng hắn vẫn sẽ đấu một trận với Cảnh Thiên Long. Nghe Cảnh Tử Kỳ nói Cảnh Thiên Long cực mạnh, bản thân nàng chưa chắc đánh lại gã. Hai người cùng tu luyện trong Hồng Liên học viện nên hiểu biết chút ít về nhau.
Sau khi từ biệt Cảnh Tử Kỳ, Cảnh Ngôn đi nhanh hết mức về biệt viện mình cư ngụ. Hắn tĩnh tâm trong phòng, nhắm mắt nhớ lại cảm giác nguyên khí hóa sương.
Cảnh Ngôn cảm giác nguyên khí của mình có dấu hiệu biến hóa khi đấu với Cảnh Sa Hà, nhưng lúc đó hắn lo tập trung đánh nhau, không có nhiều thời gian suy nghĩ.
Lát sau Cảnh Ngôn nhíu mày nói:
- Đáng tiếc hơi mơ hồ.
Nếu lúc đấu với Cảnh Sa Hà có thể cảm ngộ ngay tại chỗ thì hiệu quả tốt hơn nhiều. Nhưng bây giờ Cảnh Ngôn cảm giác thấy được nhưng không thể chạm vào.
Cảnh Ngôn bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.
Thật ra Cảnh Ngôn không chút nắm chắc cuộc chiến với Cảnh Thiên Long ba ngày sau, hắn không rõ gã có thủ đoạn gì, át chủ bài gì. Giống như Cảnh Thiên Long không biết Cảnh Ngôn có đòn sát thủ dung hợp võ học.
Cảnh Thiên Long dù sao là võ giả cảnh giới Tiên Thiên thật sự, chỉ nói mức độ nguyên khí của gã đã hơn xa Cảnh Sa Hà.
Mức độ nguyên khí của Cảnh Ngôn yếu hơn Cảnh Sa Hà chút xíu, càng miễn so sánh với Cảnh Thiên Long.
Cảnh Ngôn động ý niệm:
- A! Thử dùng Thương Khung Đệ Nhất Thần Công xem?
Cho đến nay Cảnh Ngôn chưa tìm hiểu rõ sức mạnh của Thương Khung Đệ Nhất Thần Công. Tu sửa, dung hợp võ học, hấp thu nguyên khí, dường như không có gì Thương Khung Đệ Nhất Thần Công không làm được.
Nghĩ vậy Cảnh Ngôn bắt tay thử ngay.
-
Ha ha ha! Thật sự có cơ may!
Khi Thương Khung Đệ Nhất Thần Công vận chuyển, Cảnh Ngôn cảm giác rõ hơn.
Cảnh Ngôn nhỏ giọng nói:
- Nguyên khí hóa sương!
Cảnh Ngôn từng bước vào Tiên Thiên, không xa lạ gì quá trình này. Bây giờ khó khăn ở chỗ Cảnh Ngôn mới bước vào cửu trọng thiên không lâu, cách đột phá còn một khoảng dài.
Thời gian dần trôi.
Trong tĩnh lặng cánh tay Cảnh Ngôn chợt nhúc nhích, hắn nhanh chóng lấy ra một khối linh thạch cực phẩm sau đó hấp thu nguyên khí chứa bên trong.
Cảnh Ngôn mua mười khối linh thạch cực phẩm trong Kỳ Trân Hiên Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, giờ còn dư hai khối.
Cảnh Ngôn hấp thu nguyên khí, cảm giác hiểu ra càng lúc càng rõ ràng. Nguyên khí trong kinh mạch Võ Đạo không ngừng áp súc, ngưng tụ, dần dần chuyển thành sương mờ.
Cùng với quá trình hóa sương, trong kinh mạch Võ Đạo chừa khoảng trống lớn, cần nguyên khí mới lấp vào.
May mắn Cảnh Ngôn có hai khối linh thạch cực phẩm, nếu không thì ở trong tình huống này dù hắn hiểu ra cũng khó thành công hóa sương.
Hơn một ngày sau, một khối linh thạch cực phẩm bị hấp thu sạch biến thành bụi trắng. Cảnh Ngôn lập tức cầm linh thạch cực phẩm thứ hai lên.
Cứ thế trong khoảng trống đại tái Cảnh gia từ giai đoạn khiêu chiến đến chung kết, ba ngày lặng lẽ trôi.
Sáng sớm ngày thứ tư, Cảnh Ngôn mở mắt ra.
- Không ngờ thành công nguyên khí hóa sương!
Dù chuyện xảy ra trên người mình vẫn làm Cảnh Ngôn không tin nổi.
Nguyên khí hóa sương của Cảnh Ngôn không phải vì hắn bước chân vào cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên, bây giờ hắn vẫn là Võ Đạo cửu trọng thiên bình thường, lẽ ra với tình huống của hắn không thể nào nguyên khí hóa sương. Nhưng sự thật đã xảy ra, một võ giả Võ Đạo cửu trọng thiên làm nguyên khí của mình hóa sương.
Cảnh Ngôn động ý niệm, một nguyên khí tuôn ồ ạt khỏi người hắn.
Phụt!
Sương trắng ngưng tụ trước người Cảnh Ngôn, bên trong ẩn chứa nguyên khí vô cùng kinh người.
Ba ngày.
Ba ngày qua thực lực của Cảnh Ngôn thay đổi về chất.
Cảnh Ngôn hít sâu, mắt sáng như sao:
- Thương Khung Đệ Nhất Thần Công!
Mắt Cảnh Ngôn chất chứa tự tin vô cùng mãnh liệt:
- Có công pháp nghịch thiên thế này thì ta lo gì không thể tung hoành Thiên Nguyên đại lục? Cảnh Thiên Long chỉ là một tiểu nhân vật với ta.
Cảnh Ngôn quay đầu nhìn sắc trời, mỉm cười nói:
- Nên đi tham gia chung kết đại tái.
Cảnh Ngôn bước ra khỏi phòng đi nhanh hướng quảng trường Cảnh gia.