Càn Khôn Kiếm Thần

Đệ nhất đại tái


trước sau

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

Bảy võ giả trên lôi đài thay đổi tình thế đột ngột.

Bùm!

Võ giả thô kệch, võ giả cao gầy, bốn người mắt hấp háy cùng tấn công Cảnh Ngôn.

Trước khi bắt đầu giai đoạn chung kết họ đã lén liên lạc, vì mỗi người biết mình không thể nào đánh thắng Cảnh Ngôn. Bọn họ muốn giành lấy hạng nhất đại tái Cảnh gia thì phải đuổi Cảnh Ngôn xuống lôi đài trước, nên bốn người kết thành hiệp nghị bí mật.

Khi bọn họ thành công tới gần Cảnh Ngôn, hắn không tấn công họ thì cả nhóm biết mình có cơ hội.

Hình như Cảnh Ngôn thật sự mất cảnh giác, đây là cơ hội tốt, họ chỉ muốn buộc hắn ra khỏi lôi đài chứ không phải giết chết. Cảnh Ngôn vốn đứng trong góc lôi đài, cách mép lôi đài rất gần, bọn họ chỉ cần buộc hắn lùi ra sau vài bước là xem như hắn ra khỏi lôi đài.

Quảng trường rộ lên tiếng kinh kêu.

Đám người xem không nhìn ra bốn người giở trò quỷ.

Cảnh Ngôn thật sự sẽ bị bốn người đẩy lùi ra lôi đài sao?

Nếu bốn người thành công thì đại tái Cảnh gia lần này Cảnh Ngôn chỉ được hạng bảy.

Cảnh Ngôn nhếch mép cười nghiền ngẫm.

Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông Cảnh Ngôn nhích người, Lưu Quang kiếm biến ra màn kiếm, hắn xuyên qua đợt công kích hợp sức của bốn người.

Sao... sao có thể?

Bốn người liên hợp hầu như chặn lại mọi góc chết nhưng bị Cảnh Ngôn tìm ra khoảng trống chính xác, tức là hắn có thể tránh khỏi bốn người thi triển võ học.

Mắt bốn người lóe tia hoảng sợ.

Nhưng bốn người không có thời gian suy nghĩ sao Cảnh Ngôn làm được, bọn họ cảm giác lực lượng đáng sợ từ hướng khác ập đến. Sau đó thân thể bốn người bay ra ngoài, rớt khỏi lôi đài.

Cảnh Ngôn nhìn bốn người chật vật té lăn quay, hắn cười khẽ.

Từ lúc bốn người bắt đầu diễn kịch là Cảnh Ngôn phát hiện được ngay. Hắn tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công khiến ngũ giác cực nhạy, có thể dễ dàng bao trùm các góc lôi đài.

Bốn người Cảnh Tiểu Hoa mặt ngoài đánh nhau, ba người cùng vây giết một người, nhưng Cảnh Ngôn chú ý ánh mắt bốn người thỉnh thoảng liếc mình. Ánh mắt đó chất chứa cảm xúc không phải lo Cảnh Ngôn đột nhiên tấn công họ, khi phát hiện điều này hắn liền hiểu.

Cảnh Ngôn không nhúc nhích là cố ý, chờ bốn người cho rằng sẽ thành công thì hắn mới đánh ra một kích sấm sét, làm họ từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Cảnh Ngôn đã chuẩn bị từ trước nên không khó khăn né khỏi công kích của họ, năng lực tiên tri của hắn quá mạnh.

Cảnh Tiểu Hoa lồm cồm bò dậy, gã nhìn Cảnh Ngôn trên lôi đài, nói với ba người khác:

- Chết tiệt, không ngờ Cảnh Ngôn phát hiện kế hoạch của chúng ta!

Võ giả cao gầy không cam lòng nói:

- Sao hắn phát hiện được? Rõ ràng chúng ta che giấu rất tốt, hầu như không có sơ hở gì.

Khoảnh khắc cả nhóm tấn công Cảnh Ngôn, võ giả cao gầy gần như chạm đến thành công, ai ngờ biến đổi lớn như vậy.

Cảnh Tiểu Hoa bất đắc dĩ xòe tay nói:

- Không biết, nhưng chắc chắn Cảnh Ngôn đã phát hiện, chỉ chờ chúng ta ra tay.

Cảnh Tiểu Hoa lớn tiếng hỏi Cảnh Ngôn đứng trên lôi đài:

- Này Cảnh Ngôn, có phải ngươi biết mục tiêu của chúng ta chính là ngươi?

Cảnh Tiểu Hoa là loại người trong thô có tinh tế, mặc dù giở thủ đoạn trên lôi đài nhưng lúc ra tay gã hét to kêu Cảnh Ngôn đừng trách họ.

Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Tiểu Hoa, hắn gật đầu, không nói chuyện.

Võ giả cao gầy nghiến răng:

- Cái tên biến thái này!

Lúc này
trên lôi đài chỉ còn lại ba người, trừ Cảnh Ngôn ra hai võ giả cửu trọng thiên khác dốc sức đánh nhau. Hai người thực lực ngang ngửa nên đánh rất kịch liệt.

Trong đánh nhau võ giả mặc trường bào màu lục rốt cuộc tìm được cơ hội hung mãnh đánh một kích:

- Ha ha ha! Xuống cho ta!

Cùng với tiếng cười to của võ giả áo xanh, đối thủ đúng như lời gã nói bị buộc ra lôi đài.

Nguyên khí tan biến, trên lôi đài khổng lồ chỉ còn lại hai người.

Võ giả áo xanh liếc mắt nhìn Cảnh Ngôn. Gã có thấy cảnh Cảnh Ngôn một kích hất bốn võ giả cửu trọng thiên rớt xuống lôi đài.

Hỗn chiến trên lôi đài này nếu không thể mắt xem sáu đường tai nghe tám hướng thì khó chống chọi được lâu, nên gã biết trên lôi đài chỉ còn lại gã và Cảnh Ngôn.

Võ giả áo xanh bỗng biến sắc mặt, vì thấy Cảnh Ngôn chậm rãi đến gần mình. Gã sầm mặt xuống, nhăn nhó như táo bón.

Võ giả áo xanh cười toe nói:

- Cảnh Ngôn ca, không cần ca ra tay, ta tự đi!

Võ giả áo xanh biết thân biết phận, rõ ràng mình không có cơ hội đánh Cảnh Ngôn rớt lôi đài nên nói xong nhảy người tự động xuống lôi đài.

Cảnh Ngôn sửng sốt, hắn không ngờ võ giả áo xanh sẽ dứt khoát như vậy, nhưng ngẫm nghĩ lại hắn đã hiểu. Nói sao thì võ giả áo xanh đã kiếm được hạng hai. Nếu Cảnh Ngôn không quét bốn võ giả Cảnh Tiểu Hoa xuống lôi đài thì võ giả áo xanh không có cơ hội lấy hạng hai, được hạng hai đã là thu hoạch vượt sức tưởng tượng của gã.

Đến đây thì giai đoạn chung kết đại tái Cảnh gia, tự do hỗn chiến chấm dứt.

Cảnh Ngôn là võ giả duy nhất đứng trên lôi đài, tức là hạng nhất đại tái Cảnh gia mùa này.

Trên đài cao quảng trường, tộc trưởng Cảnh Thành Dã gật đầu với Cảnh Ngôn.

Cảnh Thành Dã cười nói với Cảnh Ngôn:

- Đại tái Cảnh gia mùa này đến đây hạ màn, hạng nhất đại tái đã xuất hiện, đó là Cảnh Ngôn! Cảnh Ngôn, chúc mừng ngươi!

Cảnh Ngôn hơi khom người chắp tay nói:

- Đa tạ tộc trưởng.

Cảnh Thành Dã ừ một tiếng:

- Ừm!

Sau đó Cảnh Thành Dã đọc tên năm mươi võ giả theo xếp hạng, lúc gã đọc tên thì vài hộ vệ Cảnh gia áo đen nâng từng cái rương lớn đến quảng trường.

Mọi người mắt nóng bỏng nhìn các rương to, bên trong đựng phần thưởng sắp phát cho võ giả tham gia đại tái Cảnh gia mùa này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện