Gió thổi vào mặt, trường bào màu xanh phát ra tiếng phần phật trong gió, người mặc áo như pho tượng đá sừng sững vạn năm.
Xoẹt!
Trong vĩnh hằng dường như mãi mãi không thay đổi, Cảnh Ngôn áo xanh nâng hai tay lên.
Thân kiếm đen bắn tung đoàn sáng đậm, nguyên khí mênh mông tuôn ồ ạt khỏi người Cảnh Ngôn. Sương trắng khuếch tán bao quanh người hắn.
Vèo!
Vô số đôi mắt như trải qua huấn luyện ngàn vạn lần cùng lúc hướng về Cảnh Ngôn áo xanh.
- Mèn ơi, ta mù mắt rồi!
- Mợ nó, ta cũng mù mắt!
- Gì thế này? Cảnh Ngôn cũng là Tiên Thiên cảnh? Nguyên khí của hắn đã hóa sương?
- Không phải, nguyên khí hóa sương của hắn khác biệt rất lớn với Tiên Thiên cảnh hóa sương. Các ngươi nhìn kỹ đi, sương bên người Cảnh Ngôn và Cảnh Thiên Long có khác biệt.
- Nói đúng, sương của Cảnh Ngôn mỏng hơn chút, không cô đọng bằng võ giả Tiên Thiên cảnh nguyên khí hóa sương, hình như là Nửa Bước Tiên Thiên!
- Nhưng mà... ba ngày trước lúc hắn đối chiến với Cảnh Sa Hà chẳng phải xác định là cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên sao? Mới ba ngày hắn đã vào Nửa Bước Tiên Thiên cảnh?
- Hình như đúng thật rồi, cái tên biến thái!
Có người trầm giọng nói:
- Nhưng dù hắn là cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên cũng không thể nào đấu thắng Cảnh Thiên Long. Tuy nguyên khí của hắn hóa sương nhưng chỉ là bán thành phẩm, không sánh bằng Tiên Thiên cảnh thật sự.
Cảnh Thiên Long mặc trường bào màu vàng con ngươi co rút, khi gã thấy nguyên khí ngưng tụ thành sương quanh người Cảnh Ngôn thì gã càng quyết tâm hơn.
Cảnh Ngôn biến thái hơn gã tưởng tượng nhiều. Cảnh Thiên Long có thấy trận đấu của Cảnh Ngôn và Cảnh Sa Hà ba ngày trước, khi đó Cảnh Ngôn tuyệt đối chưa đến trình độ nguyên khí hóa sương. Mới qua ba ngày, ba ngày thì có thể làm cái gì?
Đối với tu luyện giả ba ngày quá ngắn ngủi, một lần nhắm mắt lại mở mắt có lẽ đã qua ba ngày.
Cảnh Ngôn dùng ba ngày lại đột phá, khiến nguyên khí hóa sương.
Nếu cho Cảnh Ngôn thêm thời gian thì hắn sẽ trưởng thành đến trình độ nào? Nếu Cảnh Ngôn bước vào Tiên Thiên cảnh, với năng lực biến thái vượt cấp chiến đấu của hắn thì Cảnh Thiên Long xoay sở thế nào?
Cảnh Thiên Long rất tự tin vào mình, nhưng gã biết nếu để Cảnh Ngôn bước vào Tiên Thiên thì gã tuyệt đối không đánh lại hắn.
Cao tầng Cảnh gia, các thủ lĩnh ngồi ghế thượng khách trên đài cao mắt hấp háy.
Trận chiến này càng lúc càng thú vị.
Mọi người thầm nghĩ:
- Cảnh Ngôn Nửa Bước Tiên Thiên có thể chống chọi bao lâu trong tay Cảnh Thiên Long?
Bọn họ chưa từng nghĩ Cảnh Ngôn sẽ đánh bại Cảnh Thiên Long, người tư duy bình thường đều sẽ không nghĩ vậy.
Võ giả Tiên Thiên vẫn là Tiên Thiên, võ giả dưới Tiên Thiên tuyệt đối không thể sánh bằng.
Trong Đông Lâm thành khi võ giả bước vào Tiên Thiên thì thân phận, địa vị sẽ vượt bậc về chất. Võ giả Tiên Thiên nào đều có thể một mình đảm đương một phía trong Đông Lâm thành.
Những cường giả trên đài cao không ai phát hiện Cảnh Ngôn không phải Nửa Bước Tiên Thiên.
Cảnh Thiên Long đảo tròng mắt dằn xuống nỗi lòng dao động, cười âm hiểm hỏi:
- Cảnh Ngôn, hay là thêm tiền cược vảo trận đấu này đi?
Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Thiên Long, chờ gã nói tiếp.
Cảnh Thiên Long cười tủm tỉm nói:
- Mới rồi ngươi được thưởng đệ nhất gia tộc đại tái là một vạn khối linh thạch, còn có ba khối linh thạch cực phẩm, ước chừng thêm một vạn hai ngàn khối linh thạch, cộng lại là hai ngàn hai trăm khối linh thạch. Hơi thiếu chút, à, ngươi còn có Thần Mộc Lệnh, tính luôn đi. Nhưng Thần Mộc Lệnh không có giá tiêu chuẩn, tính số chẵn với mớ linh thạch trước coi như năm vạn khối linh thạch đi. Tiền cược trận chiến này là năm vạn khối linh thạch chịu không? Nếu ngươi thua thì giao những thứ ta đã liệt kê cho ta,
nếu ta thua sẽ đưa ngươi năm vạn khối linh thạch.
Mục đích chính của Cảnh Thiên Long không phải những phần thưởng hắn có trong gia tộc đại tái, chủ yếu là đả kích trái tim Võ Đạo của hắn.
Cảnh Thiên Long tu luyện gần hai năm ở Hồng Liên học viện một trong ba học viện lớn, chính mắt thấy một số kỳ tài ngút trời bởi vì một lần đả kích mà từ nay chìm xuống.
Lúc này Cảnh Thiên Long cảm thấy chỉ đánh bại Cảnh Ngôn thì chưa đủ lửa, gã muốn làm cho hắn không còn gì, không gượng dậy nổi.
Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Thiên Long chằm chằm.
Cảnh Tử Kỳ lên tiếng:
- Cảnh Thiên Long, ngươi muốn cược thì ta cùng ngươi!
Tiếp theo mọi người thấy Cảnh Tử Kỳ đến gần Cảnh Ngôn và Cảnh Thiên Long.
Đôi mắt đẹp nhìn Cảnh Thiên Long chằm chằm, Cảnh Tử Kỳ nói:
- Cảnh Thiên Long, ta chiến với ngươi thay Cảnh Ngôn! Ta cũng nhận cá cược của ngươi!
Cảnh Thiên Long xì cười nhạo:
- A? Từ khi nào đệ nhất thiên tài Đông Lâm thành chúng ta cần một nữ nhân đứng ra bênh vực.
Khí thế Cảnh Tử Kỳ mạnh mẽ cười nhạt kích tướng:
- Cảnh Thiên Long, ngươi sợ cả nữ nhân như ta sao? Chẳng lẽ ngươi không dám chiến một trận với nữ nhân ta đây?
Cảnh Ngôn lên tiếng, giọng nhẹ nhàng hơi dịu dàng:
- Trận chiến này là chuyện cá nhân của ta và Cảnh Thiên Long, không liên quan tới người khác.
Sau đó Cảnh Ngôn nhìn hướng Cảnh Thành Dã, cười nói:
- Tộc trưởng, mới rồi Cảnh Thiên Long nói đặt cược ta xin nhận, kính nhờ tộc trưởng làm chứng kiến, ta sợ có người xong chuyện rồi hối hận ăn quỵt!
Cảnh Thiên Long rống to:
- Cảnh Ngôn, ngươi tự tìm chết!
Nguyên khí quanh quẩn người Cảnh Thiên Long như cục đá to rơi xuống mặt hồn phẳng lặng, bắn tung tóe. Cảnh Thiên Long rướn người tới trước, tay cầm trường kiếm màu đỏ tỏa sáng lấp lánh.
Trường kiếm xẹt qua, không gian như bị cắt rách, tiếng nổ chói tai vang vọng quảng trường.
Trường kiếm đỏ bừng lên ánh sáng đỏ, rực rỡ như đâm vào tầng mây, mang theo uy năng khiếp hồn người ngưng tụ thành bóng kiếm đỏ to lớn dài mười thước.
Cảnh Tử Kỳ lo lắng la lên:
- Cảnh Ngôn cẩn thận!
Cảnh Tử Kỳ muốn đấu với Cảnh Thiên Long thay cho Cảnh Ngôn, nhưng hắn không lĩnh tình, nàng cũng không có cách nào.
Cảnh Ngôn thét dài:
- Đến hay!
Cảnh Ngôn di chuyển nhanh như tia chớp, Lưu Quang kiếm múa vèo vèo, Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng hình thành ba màn kiếm.
Người xem nín thở, thấy Cảnh Ngôn trường bào màu xanh đụng vào kiếm quang đỏ dài mười thước.
Vô số võ giả cùng nghĩ:
- Cảnh Ngôn đang tự sát sao?