Lát sau trong phòng chỉ còn lại Lưu Đại Toàn, Lưu Hiểu Nguyệt, Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn tò mò hỏi:
- Lưu gia chủ và tứ trưởng lão Cảnh gia ta có quan hệ gì?
Cảnh Thiên Anh chỉ nói cho Cảnh Ngôn biết Lưu Đại Toàn là bà con xa của lão, còn thân thích kiểu gì thì không nói rõ.
Lưu Đại Toàn nghe Cảnh Ngôn hỏi chuyện, biểu tình lúng túng nhưng vẫn trả lời:
- Cái đó... tứ trưởng lão thật ra là biểu thúc của muội muội của trượng phu của nãi nãi ta.
Lưu Đại Toàn biết quan hệ này xa tít mù.
Cảnh Ngôn giật mình thầm nghĩ:
- Mợ, đúng là bà con xa.
Hèn gì hai bên thời gian dài không liên lạc. Da mặt của Lưu Đại Toàn cũng dày, người bình thường sẽ không nhớ đến họ hàng hầu như không liên quan này.
Cảnh Ngôn gật gù, đổi đề tài:
- Ta hiểu rồi. Lưu gia của Lưu gia chủ đang gặp rắc rối thế này?
Giờ điều Lưu Đại Toàn muốn hỏi nhất là Cảnh Ngôn có thân phận gì trong Cảnh gia, nhưng hơi khó mở miệng, gã cố nghẹn lại.
- Ài, nói đến thì hơi uất ức, ta nói ngắn gọn vậy Cảnh Ngôn thiếu gia. Trong Hắc Phong trấn tuy Lưu gia ta có chút thế lực nhưng chỉ bình thường. Thế lực bản xứ mạnh nhất Hắc Phong trấn là Thiên Lang bang. Thiên Lang bang có ba vị đương gia, đều là võ giả cao cấp. Bọn họ có một đám tay đấm võ giả, nổi tiếng lừng lẫy trong Hắc Phong trấn.
- Vốn Lưu gia ta và Thiên Lang bang không có quan hệ tốt đẹp gì nhưng cũng không có mâu thuẫn. Lưu gia ta hàng năm nộp phí bảo vệ nhất định cho Thiên Lang bang. Vấn đề xảy ra vào hai năm trước, Lưu gia ta mua một linh thạch khoáng từ Thiên Lang bang. Đương nhiên linh thạch khoáng loại nhỏ này không thể so sánh với mạch khoáng cỡ lớn của Cảnh gia.
- Tình huống là vầy, lúc mua thì linh thạch khoáng này được nhận định là phế khoáng, tuy có thể sản xuất ra chút linh thạch nhưng một năm chỉ chừng một, hai ngàn linh thạch, không có giá trị quá lớn. Ta bỏ ra một số linh thạch mua lại khoáng này, phái người tiếp tục khai thác. Không ngờ trong phế khoáng ẩn giấu một mạch khoáng khác lúc trước không bị phát hiện, một ngày sản xuất ra một, hai trăm linh thạch, có khi đến ba, bốn trăm linh thạch.
- Ban đầu có thể giấu diếm tin tức, nhưng trên thế giới này không có tường không lùa gió, bị Thiên Lang bang biết được. Thiên Lang bang không chịu, đòi lại mạch khoáng, tất nhiên ta không đồng ý. Cảnh Ngôn thiếu gia nói xem ta đồng ý thế nào được? Tuy ta mua lại khoáng này với giá phế khoáng, nhưng đã mua thì nó là của ta, ngươi không thể vì khoáng có giá trị mới mà đòi lại chứ!
Một mạch khoáng linh thạch một năm có thể được vạn khối đúng là không tệ, dù là Cảnh gia cũng sẽ không bỏ qua loại mạch khoáng này.
- Ài, Thiên Lang bang quen thói mạnh mẽ, người bình thường trong Hắc Phong trấn không dám chọc vào. Nếu ta không trả khoáng cho bọn họ thì Lưu gia sẽ có tai nạn lớn, nên ta mới viết thư cầu cứu tứ trưởng lão Cảnh gia.
Lưu Đại Toàn nhanh chóng nói một tràng suốt thời gian một tách trà rốt cuộc kể rõ ràng.
Cảnh Ngôn nhìn Lưu Đại Toàn, thầm nhủ:
- Nói như ngươi mà bảo là ngắn gọn?
Chuyện này nói đến thì đúng là không thể trách Lưu Đại Toàn. Cảnh Ngôn đến đây vốn giúp đỡ Lưu Đại Toàn, nhưng nếu gã ỷ thế hiếp người rồi bị người ta đánh lại thì hắn tuyệt đối không nối giáo cho giặc.
Cảnh Ngôn ngừng một lúc, hỏi:
- Hiện tại tình huống thế nào rồi?
Lưu Đại Toàn cau mày, gã không muốn đào sâu chuyện này, đang nghĩ cách làm sao ghép cặp Cảnh Ngôn cho nữ nhi của mình rồi tranh thủ dọn nhà đi đến
Đông Lâm thành. Mặc dù đường đi xa xôi nhưng không có vấn đề lớn, chỉ tốn chút thời gian.
Lưu Đại Toàn cười gượng nhìn Cảnh Ngôn:
- Tình huống bây giờ khá lúng túng, Thiên Lang bang tùy thời giết tới. Từ nửa tháng trước bọn họ đã cho ta tối hậu thư, nói là nếu ta không nhường ra mạch khoáng sẽ giết cả nhà ta. Lúc nhận được hồi âm của tứ trưởng lão thì ta vững lòng tin nên cứng rắn từ chối yêu cầu vô lý của Thiên Lang bang. Ta đoán Thiên Lang bang cực kỳ tức giận, đến bây giờ họ chưa ra tay chắc vì cũng biết ta quen người Cảnh gia gia tộc lớn Đông Lâm thành, hơn nữa Cảnh gia sẽ phái người đến giúp ta, bọn họ hơi e ngại.
Lưu Đại Toàn nói một câu trái lòng:
- Giờ Cảnh Ngôn thiếu gia đến thì sự việc đơn giản.
Trong lòng Lưu Đại Toàn rất thất vọng với Cảnh Ngôn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, quan trọng nhất là để hắn vui. Nếu chọc Cảnh Ngôn bực bội, người ta vỗ mông rời đi thì Lưu Đại Toàn kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cảnh Ngôn ngẫm nghĩ, đưa ra đề nghị:
- Ừm, Lưu gia chủ, như vậy đi, Lưu gia chủ phái người đưa tin đến Thiên Lang bang, hai bên lại ngồi xuống đàm phán xem giải quyết thế nào. Giờ trời đã tối, để ngày mai đi, giữa trưa mai tất cả cùng nhau ngồi xuống nói chuyện một bữa.
Lưu Đại Toàn nghe ngây người.
Ngươi không nghe hiểu ta nói gì à? Thiên Lang bang có nhiều võ giả cao cấp, là bá chủ trong Hắc Phong trấn. Có thể đàm phán với đám người cùng hung cực ác này sao? Nếu đàm phán được thì ta còn cần cầu viện Cảnh gia sao?
Lưu Đại Toàn ngơ ngác nhìn Cảnh Ngôn, gã cố gắng nói chuyện khéo một chút:
- Cảnh Ngôn thiếu gia không biết những tên khốn Thiên Lang bang này không nói lý, ta lo nói chuyện không hợp sẽ đánh hnau!
Lỡ đánh nhau thì làm sao? Ai bảo đảm an toàn cho ngươi? Ai bảo vệ an toàn cho cả nhà Lưu Đại Toàn?
Nghe Lưu Đại Toàn phân bua, Cảnh Ngôn bật cười, hắn biết ý nghĩ của gã.
Cảnh Ngôn híp mắt cười tủm tỉm nhưng kiên quyết nói:
- Lưu gia chủ, trước kia ta chưa đến, bây giờ ta đã đến, bọn họ chắc chắn sẽ nói lý. Nếu họ không nói lý thì ta sẽ tìm cách khiến họ đồng ý nói lý. Lưu gia chủ chỉ cần lo phần truyền tin tức là được.
Lưu Đại Toàn bĩu môi, nhìn nữ nhi Lưu Hiểu Nguyệt ngồi một bên. Lưu Đại Toàn hy vọng Lưu Hiểu Nguyệt sẽ lên tiếng khuyên tử đệ gia tộc lớn này, nhưng có vẻ nữ nhi của gã không muốn nói chuyện.
Lưu Đại Toàn thầm nghĩ:
- Ài, người trẻ tuổi gia tộc lớn không biết những thế lực ác này dữ cỡ nào. Trong Đông Lâm thành người ta vì ngươi là người Cảnh gia nên nể nang, nhưng chỗ này là Hắc Phong trấn, chọc đám khốn đó nóng nảy thì chuyện gì họ cũng dám làm, dù đâm thủng trời cùng lắm vỗ mông đổi chỗ khác bắt đầu từ số không!
Những lời này Lưu Đại Toàn không dám nói ra.