Gần giữa trưa hôm sau.
Cảnh Ngôn đang ở trong phòng vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, khoanh chân dưỡng thần chợt nghe tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Cảnh Ngôn mở mắt ra:
- Vào đi.
Cảnh Ngôn đoán có người đến thông báo cho hắn đã đến giờ đàm phán.
Cảnh Ngôn dứt lời cửa phòng két một tiếng bị đẩy mở, thân hình mập mạp của Lưu Đại Toàn chen vào, cười tươi như hoa.
Lưu Đại Toàn rụt rè nói với Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn công tử, người Thiên Lang bang hồi âm kêu chúng ta đi Thiên Lang trại đàm phán.
Mặt Lưu Đại Toàn cười nhưng thấy rõ đầu chân mày gã nặng trĩu ưu tư.
Thiên Lang trại là cứ điểm của Thiên Lang bang, đi vào rồi còn ra được không?
Lưu Đại Toàn cảm giác cần cổ lạnh lẽo, không biết cái đầu có thể nằm trên cổ gã bao lâu.
Lưu Đại Toàn sợ Cảnh Ngôn không biết Thiên Lang trại ở chỗ nào, nhấn mạnh:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, Thiên Lang trại là hang ổ của Thiên Lang bang, cách Hắc Phong trấn mười lăm dặm đường. Hay ta phái người thông báo họ đổi chỗ đàm phán?
Cảnh Ngôn xua tay:
- Không cần, giờ chúng ta đi thôi.
Đối với Cảnh Ngôn thì đàm phán ở chỗ nào đều giống nhau.
Thật ra đàm phán trong Thiên Lang trại càng tốt, vì nếu hai bên không đồng ý bắt đầu đánh nhau Cảnh Ngôn không cần không hại kẻ vô tội. nếu ở Hắc Phong trấn thì hắn khó đánh thoải mái, lỡ ngộ thương đám khán giả đứng xem cũng rắc rối.
Lưu Đại Toàn cố vớt vát:
- Cảnh...
Cảnh Ngôn ngắt lời:
- Lưu gia chủ, chúng ta đi thôi!
Lưu Đại Toàn bất đắc dĩ đành đi theo sau Cảnh Ngôn ra khỏi phòng.
Ra sân, Cảnh Ngôn cau mày thấy những cái rương đặt ngay ngắn trên xe ngựa đậu trong sân, dường như nguyên Lưu gia sắp dọn đi.
Lưu Đại Toàn luôn lén quan sát Cảnh Ngôn, thấy hắn nhíu mày gã vội giải thích:
- Cảnh Ngôn thiếu gia đừng hiểu lầm, ta biết thiếu gia chắc chắn sẽ giải quyết xong xuôi chuyện này. Nhưng ta lo, người Thiên Lang bang không nói lý, lỡ bọn họ trở mặt thì chúng ta không cần tốn thời gian sửa sang, có thể rời khỏi Hắc Phong trấn với tốc độ nhanh nhất.
Lưu Đại Toàn chuẩn bị tùy thời chuồn đi.
Cảnh Ngôn không biết nên nói cái gì:
- Ừm!
Cảnh Ngôn ừ một tiếng rồi tiếp tục đi ra cửa viện.
Lưu Đại Toàn vung tay lên quát đám hộ vệ chờ xuất phát:
- Đi theo ta!
Phải công nhận Lưu Đại Toàn có địa vị nhất định trong Hắc Phong trấn cũng có lý do, Cảnh Ngôn thấy trong số hộ vệ được Lưu gia nuôi có hai võ giả cảnh giới cửu trọng thiên. Trừ hai người này ra còn có bốn võ giả cao cấp, cộng thêm một số võ giả trung cấp cấp thấp, tổng cộng hơn hai mươi người.
Hèn gì Lưu Đại Toàn có thể chống lại Thiên Lang bang một chút.
Nghe Lưu Đại Toàn ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi hộ vệ đi theo ngay.
Đoàn người ra khỏi cửa viện Lưu gia rầm rộ đi hướng Thiên Lang trại.
Nhiều người trên đường thấy đám người Cảnh Ngôn, một số người tin tức nhanh nhạy đều biết Lưu Đại Toàn chuẩn bị đi Thiên Lang trại đàm phán.
Có người nhìn Cảnh Ngôn, hỏi người bên cạnh:
- Người trẻ tuổi áo xanh đó là viện binh của gia tộc lớn mà Lưu Đại Toàn thỉnh tới?
Hôm qua lúc Cảnh Ngôn đến Lưu gia không phải mọi người đều thấy tận mắt.
Người kia đáp:
- Đúng rồi, là người trẻ tuổi đó, nghe nói là người của Cảnh gia Đông Lâm thành.
Một người khinh thường nói:
- Trẻ tuổi như vậy thì thực lực tới đâu? Dù là tử đệ của gia tộc lớn cùng lắm tới võ giả cao cấp đã rất ghê gớm. Lưu Đại Toàn thật to gan, cứ như vậy dám đi Thiên Lang trại, hắn không sợ chết à?
Hiển nhiên không chỉ mình Lưu Đại Toàn không tin tưởng Cảnh Ngôn, trong mắt đám người xem đa số cảm thấy nhóm Lưu Đại Toàn đi chuyến này có đi không về.
Một nam nhân xấu xí mắt sáng rỡ, âm tà cười dâm:
- He he, Lưu Hiểu Nguyệt nữ nhi của Lưu Đại Toàn là đại mỹ nhân, nếu Lưu Đại Toàn đi Thiên Lang trại không về được thì...
- Đừng nằm mơ, nếu thật sự
đánh nhau người của Thiên Lang bang chắc chắn sẽ đi tiếp nhận trạch viện Lưu gia ngay, sao đến lượt ngươi. Ngươi chán sống hay sao mà dám hớt tay trên Thiên Lang bang?
Nam nhân xấu xí lắc đầu nguầy nguậy:
- Ta chỉ nói vậy thôi, nói miệng thôi.
Gã căng thẳng nhìn bốn phía, sợ lời vừa rồi chui vào tai đương gia Thiên Lang bang.
Nhiều người muốn đi theo xem kịch, nhưng đó là Thiên Lang trại, lỡ họ đi theo bị hiểu lầm là trợ thủ của Lưu Đại Toàn chẳng khác nào tự tìm chết.
Nên đám người Cảnh Ngôn ra khỏi Hắc Phong trấn, không có ai đi theo.
***
Lưu Đại Toàn đi bên cạnh Cảnh Ngôn, ngẫm nghĩ nên dùng lời nào khéo nhất:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, cái đó... lát nữa lúc đàm phán nếu không được thì trả lại mạch khoáng cho họ đi. Ưm, khiến họ chịu trả ba ngàn linh thạch mua lại là được.
Thật ra Lưu Đại Toàn rất muốn nói là trả lại mạch khoáng miễn phí, nhưng sợ Cảnh Ngôn thấy quê nên mới nói bắt Thiên Lang bang mua lại. Lúc Lưu Đại Toàn mua mạch khoáng từ Thiên Lang bang mất ba ngàn linh thạch.
Nếu sớm biết người tứ trưởng lão Cảnh gia phái đến là tử đệ trẻ tuổi này thì Lưu Đại Toàn đã sớm thỏa hiệp Thiên Lang bang, không chờ đến hôm nay sự việc phát triển không còn đường cứu vãn.
Cảnh Ngôn nhíu mày nói:
- Lưu gia chủ, ta đã đồng ý sẽ giải quyết chuyện này thì Lưu gia chủ đừng lo nữa. Ta bảo đảm Lưu gia chủ sẽ bình yên sống quay về.
Cảnh Ngôn bắt đầu mất kiên nhẫn, Lưu Đại Toàn cứ lảm nhảm không ngừng.
Lưu Đại Toàn rùng mình, thấy Cảnh Ngôn có vẻ bực mình gã không dám nói nữa.
Lưu Đại Toàn cúi đầu theo Cảnh Ngôn đến Thiên Lang trại, rủa thầm trong bụng: Ngươi bảo đảm? Lấy cái gì bảo đảm? Sợ là cuối cùng ta bảo vệ an toàn cho ngươi.
Chặng đường mười mấy dặm đối với võ giả không mất bao lâu đã đến. Từ khi nhóm Cảnh Ngôn ra Hắc Phong trấn mới hơn một nén nhang Thiên Lang trại đã đập vào mắt. Qua giây lát hai mươi mấy người Cảnh Ngôn đến trước Thiên Lang trại.
Một nam nhân mặc trường bào màu trắng, mặt trắng trẻo tiến lên trước chắp tay cười chào Lưu Đại Toàn:
- Lưu gia chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Lưu Đại Toàn vội ôm quyền cười đáp lễ:
- Lý quản gia quá khách sáo.
Lưu Đại Toàn giới thiệu thân phận của đối phương cho Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, vị này là Lý quản gia của Thiên Lang trại.
Cảnh Ngôn nhìn Lý quản gia, hơi cau mày.
Người này là quản gia tức là không phải đương gia của Thiên Lang bang.
Cảnh Ngôn không tin cả nhóm từ Hắc Phong trấn đi tới Thiên Lang trại mà ba vị đương gia Thiên Lang bang không biết. Nhân vật quan trọng ba vị đương gia không đi ra nghênh tiếp.
Cảnh Ngôn thầm cười lạnh:
- Ha ha.
Xem ra đối phương không thèm để hắn vào mắt.