Tiêu Tiểu Nam sau khi được đặt lên giường cũng bắt đầu an tỉnh lại, Nguỵ Gia Lạc nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, thăm dò hỏi:
"Có khó chịu chỗ nào không?"
Tiêu Tiểu Nam dụi mắt, miễn cưỡng đáp: "Cổ họng hơi rát thôi, không sao."
Vị đắng nhàn nhạt vẫn còn lưu lại, Tiêu Tiểu Nam cau mày chạm vào cần cổ mình.
"Tớ đi lấy đồ ngọt, đợi chút." Nguỵ Gia Lạc cũng biết Tiêu Tiểu Nam hẵn là chưa quen với thức uống có cồn, đỡ cậu nằm xuống rồi quay người rời khỏi.
Bạch Hoà Mai dưới lầu đang thu dọn bát đũa, nhìn thấy Nguỵ Gia Lạc đi đến thì liên tưởng đến cảnh tượng ban nãy, ngượng ngùng lên tiếng:
"Cậu...xong rồi hả?"
Nguỵ Gia Lạc không biết Bạch Hoà Mai muốn nói cái gì, xoay người đi vào bếp, "Nhà cậu có đồ ngọt không, bánh trái gì đó cũng được."
"Có có, để tui đi lấy cho!"
...
Lúc Nguỵ Gia Lạc trên tay cầm một miếng bánh tart trứng loại nhỏ, đẩy của bước vào phòng, chưa đến hai giây đã nhanh chóng ngửi được mùi hương quen thuộc đang lởn vởn trong không khí.
Tiêu Tiểu Nam nằm nghiêng người vào trong, thiu thiu muốn ngủ, nghe thấy tiếng bước chân thì cũng ngoảnh đầu lại, "Cậu đi đâu thế?"
"Đi lấy đồ ngọt, đã nói rồi mà." Nguỵ Gia Lạc một tay cầm bánh, một tay đóng cửa, nói tiếp: "Cậu thu pheromone của mình vào đi."
Hắn không muốn pheromone của Tiêu Tiểu Nam lưu lại trong phòng người khác.
Tiêu Tiểu Nam thì lại không nghĩ thế, còn tưởng Nguỵ Gia Lạc ghét bỏ mình, nhỏ giọng ỉu xìu: "Ừm..."
"Sao vậy?" Nguỵ Gia Lạc ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu Nam, kéo cậu ngồi dậy đàng hoàng.
Tiêu Tiểu Nam không trả lời ngay, cúi đầu suy toán điều gì đó, lại muốn kiểm tra xem Nguỵ Gia Lạc có thật sự chán mình hay không.
"Ngoan, ăn bánh..."
Nguỵ Gia Lạc chưa dứt câu thì thấy Tiêu Tiểu Nam môi vểnh đột nhiên sáp đến, phản ứng nhanh lẹ dùng tay chặn miệng cậu lại, "Đừng quậy."
"..."
Hơi ấm từ lòng bàn tay khiến Tiêu Tiểu Nam thanh tỉnh không ít, cậu trố mắt nhìn Nguỵ Gia Lạc, trong lòng thật sự cảm thấy uỷ khuất, nhưng lại không dám nói ra, sợ hắn cười mình.
Nguỵ Gia Lạc trên tay nổi lên gân xanh, đối với Tiêu Tiểu Nam dụ dỗ, "Cậu nói cổ họng khó chịu mà, tớ đem bánh lên đây, mau ăn đi."
Tiêu Tiểu Nam liếc mắt nhìn xuống chiếc bánh nhỏ, lại nhìn đến đôi môi của Nguỵ Gia Lạc, không, thứ cậu muốn ăn không phải là bánh tart trứng.
Nguỵ Gia Lạc vừa buông tay ra, Tiêu Tiểu Nam đã hé môi muốn nói chuyện, "A?"
Nguỵ Gia Lạc nhanh chóng đút miếng bánh vào miệng của đối phương, né tránh ánh mắt rực lửa đang bắn về phía mình.
"Cậu ăn nhanh đi, khí lạnh tan sẽ không ngon."
Tiêu Tiểu Nam hừ một tiếng, đưa lưỡi ra liếm phần trứng béo ngậy ở bên trên.
Nguỵ Gia Lạc ánh mắt tối sầm, nhìn cậu ăn bánh trực tiếp trên tay mình, trái tim như bị ai nhéo đến mềm xuống, đột nhiên không muốn lui ra.
Âm thanh vụn bánh vang lên rõ ràng, mùi vị chắc hẵn là không tệ, Tiêu Tiểu Nam cắn cắn hai cái.
"Này..." Nguỵ Gia Lạc hít khí lạnh, trên ngón tay ngoài vệt kem ra còn xuất hiện thêm một dấu răng mờ nhạt, hồng hồng đáng yêu.
Bánh nhỏ rời khỏi môi lưỡi của Tiêu Tiểu Nam, cậu bất