“Mày muốn học cao trung?”
Lão Tôn cầm tẩu hút thuốc, âm u nói.
Thiếu niên trước mặt đã mười lăm tuổi, thân cao chân dài, gương mặt tuấn tú, tóc húi cua cắt ngắn sạch sẽ, làn da ngăm đen do phơi nắng trong núi cũng không che được sự xuất chúng cùng ưu tú của hắn.
Hắn không giống như một người có thể bị chôn vùi ở cái thôn nhỏ này, rõ ràng sớm muộn gì cũng có ngày bay lên bầu trời.
Nhưng lúc trước lão Tôn mua hắn về chính là vì muốn có đứa con trai dưỡng già, để Tôn gia có Căn Nhi (*), đặt tên cho hắn là Diệu Tổ.
Lúc này nhìn lại đứa con trai nuôi này, càng nhìn càng thấy có tiền đồ, trong lòng lão Tôn càng hụt hẫng, sợ nuôi dưỡng hắn một thời gian dài vô ích, trong lòng liền không yên ổn.
(*) Căn Nhi ở đây ý chỉ có người con trai để duy trì hương hỏa, theo tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Từ khi còn nhỏ hắn đã rất thông minh, học tập tốt, trước nay đều xếp thứ nhất.
Nhưng trong núi không có ai học cao trung, hắn muốn học tập liền phải đến trấn trên.
Diệu Tổ kiên trì muốn đi học để kiếm được nhiều tiền, giáo viên cùng hiệu trưởng cũng đều đến nhà khuyên nhủ, lão Tôn thầm nghĩ, chỉ sợ là ông ta không giữ được Diệu Tổ.
Ông ta gảy gảy tẩu thuốc trên mặt đất, phun ra một ngụm đờm, dùng đế giày dẫm lên, nói ra lời nói đã suy nghĩ vài ngày để dụ dỗ.
Ông ta nói: “Cả thôn đều biết mày là con nuôi của tao, mày muốn có tiền đồ tao cũng không thể cản trở, để người khác chỉ trỏ tao.
Nhưng mày phải để lại cho Tôn gia một cái Căn Nhi.”
“Kỳ nghỉ hè này, mày làm cho chị mày mang thai đi.”
Diệu Tổ giật mình, trầm giọng nói: “Cha, trong lòng tôi coi các chị như ruột thịt.”
Lão Tôn cười nhạo một tiếng: “Mày còn giả vờ cái gì, cái gì mà chị em ruột thịt, Hi Đệ vì mày mà rơi vào trong sông mày cũng không nâng mắt nhìn một cái.
Sinh cho tao một đứa cháu trai, nếu không đừng hòng đi học.”
Diệu Tổ im lặng một lúc lâu, hỏi: “Cùng ai sinh?”
Lão Tôn nói: “Hi Đệ nhỏ hơn mày một tuổi, Lãnh Đệ bằng tuổi mày, Nguyện Đệ lớn hơn mày một tuổi, ba ngươi chúng nó mày nhìn trúng đứa nào?”
Diệu Tổ lắc lắc đầu.
Trước khi lão Tôn tức giận, hắn nói: “Tôi muốn Niệm Đệ.”
Lão Tôn sửng sốt: “Niệm Đệ lớn hơn mày năm tuổi! Nếu không phải trong nhà không thể thiếu nó, tao đã sớm gả nó ra ngoài rồi.”
Diệu Tổ nhấp miệng một chút: “Cho tôi Niệm Đệ.”
Hắn dừng một chút: “Tuổi lớn chút, dễ sinh nở.”
Lão Tôn cũng không hút thuốc nữa, mày giãn ra, gật gật đầu: “Là thế hả.
Dù sao từ nhỏ cũng là nó mang theo mày cùng nhau ngủ, tình cảm hai đứa chúng mày vẫn luôn tốt.”
Ông ta gãi gãi đầu: “Đêm nay mày cùng Niệm Đệ đến phòng phía nam đi, đừng để ba đứa kia làm chậm trễ.”
Đôi mắt ông ta đảo quanh hạ thân Diệu Tổ một chút, cười cười: “Nhanh nhanh làm bụng Niệm Đệ lớn lên, mày cũng có thể chuyên tâm học tập.”
Diệu Tổ xoay người đi rồi.
***
Người trong núi rất nghèo,