Ăn xong bữa sáng, Niệm Đệ đi rửa chén.
Nguyện Đệ giống như chờ chết chờ nhà trai tới nhà đón cô ta.
Cô ta cảm thấy, đây là số mệnh.
Chột mắt, lưng còng, hơn 50 tuổi.
Tám vạn tám.
Đây là mệnh của cô ta.
Niệm Đệ nhanh nhẹn rửa sạch chén, lại bắt đầu thu dọn cơm thừa canh cặn, tạo ra chút tiếng động nhỏ vụn.
Lão Tôn cùng Diệu Tổ đi làm đất, Lãnh Đệ cùng Hi Đệ đi ra ngoài cắt bèo cho heo, trong nhà chỉ có hai người các cô.
Nguyện Đệ nghe tiếng mâm chén va chạm phát ra tiếng leng keng, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Niệm Đệ.
Niệm Đệ đi đến trước mặt cô ta.
Cô ta cúi đầu, một cái túi vải thô đột nhiên xuất hiện trên đầu gối.
Nguyện Đệ ngẩng đầu.
Niệm Đệ không nhìn cô ta, cởi bỏ túi vải trên đầu gối.
Năm miếng bánh, một ống nước.
Cô mở cái túi kia ra, ngừng hai giây, lại nhanh chóng thắt nút lại một lần nữa.
Sau đó, Niệm Đệ cầm một tờ giấy hơi mỏng, nhét vào trong ngực Nguyện Đệ.
Tiền giấy cũ kỹ bị vò nát, 50 đồng tiền, bẩn thỉu dán sát vào da thịt, Nguyện Đệ cảm thấy thứ kia giống như có thể làm dao cắt da thịt ra.
“Chị à...” Ánh mắt Nguyện Đệ lập tức sáng lên, cô ta bắt lấy tay Niệm Đệ: “Chị trộm tiền sao?”
Niệm Đệ nhìn thoáng qua cửa lớn, đẩy cô ta một cái, dịu dàng nói: “Nghe này, đi về hướng tây, nếu thấy người liền trốn vào trong rừng.
Chỉ có năm đỉnh núi.”
“Đừng dừng lại, đừng quay đầu lại.”
Nguyện Đệ đứng lên.
Đến khi lão Tôn cùng Diệu Tổ trở về đã là chạng vạng.
Ăn uống no đủ, thẳng đến nửa đêm Lãnh Đệ Hi Đệ khóc kêu không thấy ngũ tỷ, lão Tôn mới phát hiện ra trong nhà thiếu mất một đứa con gái.
Hai đứa em gái thực sự không biết tình hình thực thế, vô cùng hoảng sợ lo lắng, Niệm Đệ cúi đầu không nói lời nào.
Binh hoang mã loạn, cả nhà một đêm không ngủ.
Niệm Đệ thật sự không chịu nổi, cùng thức đến 7 giờ sáng, ngược lại giống như thất thần, còn lại hai đứa em gái lo lắng khóc cả đêm, ba người ôm nhau ngủ.
Giữa trưa Diệu Tổ trở về, vào nhà tìm Niệm Đệ, liền đẩy hai đứa con gái đang túm lấy cô không buông tay, thoải mái mà ôm một cái, đem cô cướp về.
Hai đứa kia bừng tỉnh: “Ngũ tỷ đâu?”
Diệu Tổ lắc đầu.
Hi Đệ chửi ầm lên: “Anh không nghiêm túc tìm!”
Diệu Tổ che lỗ tai Niệm Đệ lại, thấp giọng nói: “Đừng ầm ĩ!”
Lãnh Đệ lo lắng phát khóc, Hi Đệ bắt lấy tay con bé: “Đừng khóc! Khóc thì có ích lợi gì chứ!”
Diệu Tổ thu hồi ánh mắt, không hề dây dưa, ôm Niệm Đệ trở lại trong phòng bọn họ.
Vừa kéo vừa ôm lại ồn ào như vậy nhưng Niệm Đệ vẫn ngủ say như cũ, một lần nữa bị hắn đặt lên giường, lông mi cũng không động một cái.
Diệu Tổ cúi người, mặt đối mặt nhìn kỹ cô.
Cô hít thở đều đều, sắc mặt mệt mỏi, dưới mắt có quầng đen rất đậm.
Đã vài ngày cô không ngủ, hắn đều biết.
Hắn sờ cô, dính lấy cô, xong việc cô cũng chỉ im lặng bất động mà