Thời điểm Diệu Tổ ra khỏi phòng, Niệm Đệ không chịu được lăn lộn, đã ngủ như chết.
Trong phòng cố ý để lại một ngọn đèn dầu tối tăm.
Tóc hắn ướt đẫm, mỗi vừa hồng vừa ướt, thân trên trần trụi đang có mồ hôi nhỏ giọt, quần nhăn bèo nhèo, trên người có mùi tanh nồng đậm.
Lão Tôn đã từ chỗ quả phụ trở về, cười đến thấy răng không thấy mắt, xoa xoa tay: “Thành rồi? Bắn bên trong?”
Diệu Tổ không muốn nói tỉ mỉ, có chút khó chịu nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hắn ừ một tiếng không nóng không lạnh: “Thành.”
Lão Tôn tưởng tượng mười tháng sau là có thể bế cháu trai, mừng đến mức tự xoay tròn ở trong sân.
Có cháu trai, Tôn gia nhà lão liền thực sự có Căn Nhi.
Đến lúc đó chỉ cần nắm chặt con trai và đàn bà của Diệu Tổ, Diệu Tổ lại có tiền đồ, có thể chạy đi đâu chứ? Khi đó, ông ta có thể đi theo cùng nhau hưởng phúc!
Lão Tôn càng nghĩ càng cảm thấy chính mình suy nghĩ thật chu toàn, nhìn dáng vẻ lạnh lẽo kia của Diệu Tổ, cũng hoàn toàn không buồn bực.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều là cái bộ dáng này, lão Tôn đã sớm quen rồi.
Thời điểm lúc trước hắn được đưa tới, đám buôn người kia nói đứa nhỏ này được sinh trong thành phố, lại thông minh hiểu chuyện như vậy, là con trai quá tốt, có hơi kiêu ngạo thì tính là cái gì, này là đương nhiên.
Ông ta vui mừng mà thúc giục Diệu Tổ: “Mệt mỏi thì mau nghỉ ngơi đi, chờ đến ngày mai nấu trứng gà cho mày bồi bổ, mau khỏe chút!”
Diệu Tổ không nói chuyện, gật gật đầu đi vào nhà.
Lão Tôn lẩm bẩm đi tắt đèn dầu.
Diệu Tổ vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi vị ngập trong phòng.
Hỗn hợp tinh dịch của hắn cùng dâm thủy của cô, có một loại mùi hương vẩn đục lừa tình.
Ván giường được làm tạm thời khá chật hẹp, tuy rằng Niệm Đệ đã cố gắng trải đệm chăn mềm mại thoải mái cho hắn, nhưng hai ngươi ngủ ở phía trên vẫn vô cùng miễn cưỡng.
Diệu Tổ sờ soạng chạm chạm, phát hiện Niệm Đệ nằm rúc ở bên cạnh, vô cùng thành thật, bó tay bó chân, vừa động là có thể ngã xuống, còn để lại cho hắn một khoảng trống lớn.
Cô vẫn luôn nhu thuận săn sóc như vậy.
Diệu Tổ ngồi vào chỗ có thể miễn cưỡng gọi là mép giường, cảm giác Niệm Đệ tồn tại, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, đột nhiên cảm thấy một trận vui sướng mãnh liệt cùng sự an bình.
Cô thuộc về hắn.
Hắn không biết làm thế nào mới tốt, lại sợ đánh thức cô, chỉ có thể đặt tay ở trên đùi trần trụi của Niệm Đệ, vuốt ve chậm rãi một trận.
Hắn nghĩ đến vừa rồi, lại sờ vào giữa hai chân cô, đụng phải một đoàn ẩm ướt, dính nhớp nháp.
Như này chắc chắn không thoải mái, nhưng cô vẫn là quá mệt mỏi mà ngủ rồi.
Hắn đứng dậy lấy nước ấm, sấp ướt khăn lông, chà lau hạ thể cho cô.
Niệm Đệ hừ một tiếng, tỉnh lại.
Cô giật mình, cảm giác được khăn lông ướt đang chà lau giữa hai chân cô, duỗi tay đặt ở trên cổ tay hắn, mở miệng phát ra thanh âm khàn khàn: “Diệu Tổ?”
Diệu Tổ nắm tay cô, cho vào trong miệng cắn một cái, tay kia vẫn không ngừng, lôi kéo chân cô, lau khô cho cô.
Niệm Đệ giật tay một chút, không rút về được.
Diệu Tổ lại liếm lần lượt từng ngón tay của cô một lần, mới buông tay cô đi giặt khăn lông.
Cô cảm thấy ngón tay tê dại, không được tự nhiên mà nắm tay lại.
Qua một lúc, Diệu Tổ quay trở lại, cầm khăn lông ướt ấm áp lau toàn thân cô một lần, lúc này mới làm cô hoàn toàn tỉnh táo.
Đây vẫn là lần đầu tiên Niệm Đệ bị hắn đùa nghịch hầu hạ như vậy, trốn rất nhiều lần vẫn bị hắn không kiên nhẫn mà ấn ở trên giường, ngay cả ngón chân cũng được lau sạch sẽ.
Sau khi lau người cô xong,