Tay theo áo ngực áo cưới sờ vào phía trong, hắn xé mở những chỗ vải ren bị hắn liếm ướt đó, ngón tay miễn cưỡng nhét vào bên trong cúp ngực, đem ngực nhũ ve nắn đến biến hình.
Nhũ thịt tràn ra ngoài, hắn ngậm lấy khẽ cắn: “Chị.”
Niệm Đệ ôm lấy gáy hắn, gật đầu đáp ứng hắn.
Hắn ôm eo cô, quỳ gối trên giường kéo cô hướng lên trên đầu giường, đối với áo cưới tầng tầng lớp lớp kia cơ hồ là xé rách lung tung, không có biện pháp.
Gấp đến độ trên trán thấm ra mồ hôi.
Sắc mặt Niệm Đệ đỏ lên, ghé vào đầu giường.
Hắn tìm được một cái cơ quan, áo ngực xương cá bằng lua ở sau lưng phức tạp nan giải, hắn cởi bỏ nơ con bướm, rút ra dải lụa một chút lại một chút, hạ thân đâm ở trên làn váy tuyết trắng của cô, cọ tới cọ lui đỡ thèm.
Hắn oán giận: “Chị không thương em chút nào.”
Niệm Đệ không nhịn được bật cười.
Hơn nửa ngày mới cởi bỏ được áo ngực, chỉ còn một tầng ren trong suốt bên trong váy, lại cần cởi bỏ váy, lại là một tầng một tầng, phức tạp đến cực điểm.
Cô vặn eo quay đầu lại nhìn hắn, cổ áo trong váy lộ ra hai luồng tuyết trắng, vải sa nửa trong suốt lộ ra đầu vú hồng hồng, hai viên anh đào đã đứng thẳng lên.
Cô hàm chứa ý cười, hắn đối diện với ánh mắt cô, tức khắc nóng bỏng giống như bật lửa.
Đầu óc Diệu Tổ đột nhiên sáng ngời, ngay sau đó, duỗi tay liền xé rách tầng ren hơi mỏng kia.
Niệm Đệ lắp bắp kinh hãi: “Diệu Tổ!”
Hắn thở hổn hển một hơi, cầm ngực cô xoa nhẹ một cái, nắn bóp đầu vú, thấp giọng nói: “...Sớm nên làm như vậy.”
Bàn tay hắn với đến phía dưới váy, bắt lấy cổ chân đi tất chân màu trắng đem cô kéo đến trước người, bắt lấy làn váy mềm nhẹ mỏng manh vội vàng xé rách.
Áo cưới trong bàn tay hữu lực của hắn yếu ớt giống như tờ giấy mỏng.
Hắn vội vàng, hỗn loạn, lại chật vật.
Xé nát váy cùng sa mỏng kéo đến hai bên, hai cái đùi của cô lộ ra, mặt trên trói chặt một tầng vớ đùi màu trắng, gập lên cũng ở một chỗ.
Hắn bắt tay với vào, cách quần lót sờ soạng cô một chút, thể dịch của cô đã làm sa mỏng sũng nước, hắn dán lên sườn vai cô nói nhỏ: “Ướt.”
Hắn động tình lại khắc chế, kích động lại ẩn nhẫn, trước mắt bản năng phiếm hồng.
Làm người đau lòng.
Làm cô muốn đau hắn.
Niệm Đệ thở ra một hơi thật sâu, xoay người đứng dậy, cùng hắn mặt đối mặt.
Bao đã mang xong, cô vén lên váy lên, nhấc chân vượt đến trên eo hắn.
Diệu Tổ ngửa về sau một chút, một tay chống ở phía sau ngồi ổn định, một tay đỡ lấy eo cô.
Váy sa mỏng nửa xuyên thấu bị hắn kéo ra, vải dệt biến hình kéo tơ, nứt đến tận eo váy, lộ ra phần bụng trắng nõn hương mềm.
Đầu vú màu đỏ run rẩy đứng lên, phảng phất có thể ngửi được mùi hương ấm áp.
Hắn nuốt một chút.
Niệm Đệ ấn ở đầu vai hắn, ngồi ở trên cự vật sưng to của hắn, làm đỉnh để ở giữa cánh hoa.
Diệu Tổ cúi đầu nhìn, đùi cô ở giữa lụa trắng như ẩn như hiện, bị tất chân màu trắng bao vây chặt chẽ, bên cạnh thít chặt ra một đường thịt mềm, có vẻ phì nộn mê người.
Miệng huyệt ướt át mềm ấm cọ qua đỉnh của hắn, hắn thẳng lưng cắm vào, phá vỡ vách trong gắt gao khép kín, thấp giọng than thở: “Chị…”
Yết hầu hắn khàn khàn, miễn cưỡng giễu cợt trêu đùa, nói: “Muốn cưỡi em sao?”
Niệm Đệ từ từ ngồi xuống, đem hắn toàn bộ nuốt vào bên trong huyệt động chặt hẹp, thẳng đến khi mông kề đến đùi hắn, hai người kề sát ở bên nhau.
“…Ừ.” Nàng thấp giọng trả lời.
Diệu Tổ ngẩn ra, cô đã kẹp chặt hắn, thịt mềm mút vào hắn, một chút một chút đem hắn xô đẩy ra ngoài.
Hắn không cần nghĩ ngợi mà đi theo phương hướng rời đi của cô hướng về phía trước thẳng lưng, đột nhiên cắm vào chỗ sâu bên trong.
“Ân…” Niệm Đệ nhịn không được ghé vào trên vai hắn mềm chân, miễn cưỡng kêu hắn thành thật chút, “… Chị tới.”
Diệu Tổ ẩn nhẫn đến phát run, đôi tay ôm lưng cô, thấp giọng nói: “… Chủ động như vậy…” Hắn thở dốc