Mái nhà bị sập làm bốc lên một lớp bụi đất dày đặc, năm người bị nhốt bên trong không thể phân rõ Đông Nam Tây Bắc. Đáng sợ là Lục Hữu Đạo hình như không hề bị ảnh hưởng, tầm mắt rõ ràng thanh minh, Lưu Tinh Chuỳ vung thẳng đến người đứng gần gã nhất là Hàng Minh Triết!.
Lúc này Bùi Tiêu Y đã đi đến hậu viện, Xuân Cẩn Nhiên và Quách Phán thi triển khinh công phóng ra khỏi phế tích, Hàng Minh Triết thấy đám đồng bọn càng ngày càng thiếu, bất giác đắm chìm trong cảm giác cô liêu, căn bản không biết có một quả cầu sắc đang nhắm ngay đầu hắn bay đến. Hắn có thể không biết, nhưng Kỳ Vạn Quán lại nhìn thấy rõ ràng, lập tức hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi mà lủi qua đẩy Hàng Minh Triết bổ nhào xuống đất!
Cầu sắt gần như xẹt ngang qua đỉnh đầu Hàng Minh Triết, chỉ cần Kỳ Vạn Quán chậm hơn một cái chớp mắt, kết cục của Hàng Minh Triết chính là đầu bị đập nát!
"Thiếu gia của ta ơi! Đây không phải hậu hoa viên nhà ngươi chơi đùa đâu, có thể làm cho bọn ta bớt lo hay không hả?" Kỳ Vạn Quán vừa cứu người xong đã rống vào lỗ tai của Hàng Minh Triết.
Hàng Minh Triết tuy rằng bị rống đến mức choáng đầu hoa mắt, nhưng cuối cùng cũng biết khoảnh khắc sinh tử vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không nhịn được mà đỏ mắt, ôm chặt lấy ân nhân cứu mạng đang đè lên người mình: "Kỳ lâu chủ, đại ân đại đức của ngươi, Minh Triết trọn đời không quên!"
Ân nhân không nói chuyện, mà đột nhiên ôm lấy Hàng Minh Triết liên tục lăn lông lốc, vừa lăn xong thì nghe ầm một tiếng, chỗ hai người vừa nằm lúc nãy đã bị Lưu Tinh Chùy đập nát.
Nhìn thấy Lục Hữu Đạo lôi kéo Lưu Tinh Chuỳ đã khảm chặt vào mặt đất nửa buổi vẫn không lấy ra được, Kỳ Vạn Quán nhanh chóng kéo Hàng Minh Triết chạy ra khỏi phế tích, vừa chạy vừa lên tiếng: "Tam thiếu gia, ta không cầu ngươi trọn đời không quên, chỉ mong ngươi có thể sống lâu trăm tuổi!"
Gió buốt thấu xương thổi vào mặt, Hàng Minh Triết lại không cảm thấy lạnh, hắn nghĩ, thì ra bèo nước gặp gỡ, cũng có thể trở thành sinh tử chi giao!.
Gió buốt thấu xương thổi vào mặt, Kỳ Vạn Quán bị lạnh đến đông cứng cả người, hắn nghĩ, Hàng Minh Triết không thể chết được, nếu không Hàng Phỉ làm gì mà còn tâm tư trả cho hắn ba ngàn lượng kia chứ!
Rốt cuộc Lục Hữu Đạo cũng lôi được Lưu Tinh Chuỳ ra, muốn đuổi theo hướng chạy của Kỳ Vạn Quán và Hàng Minh Triết, nhưng không đợi gã cất bước, Quách Phán đã cầm rìu nhảy ra phía sau gã! Lục Hữu Đạo nhạy bén phát hiện, trong khoảnh khắc xoay người! "Keng", rìu của Quách Phán chém lên sợi xích của Lưu Tinh Chuỳ, Lục Hữu Đạo thuận thế đột nhiên quấn thêm vài vòng khoá chặt lưỡi rìu, sau đó dùng lực nâng tay, rìu cán dài của Quách Phán thế mà đã bị bứng đi.
Quách Phán mất đi vũ khí ngây người trong nháy mắt, nhưng Lục Hữu Đạo căn bản không lưu tình, thuận tay quăng rìu đi xa hơn chục trượng, sau đó gã lập tức xoay người, Lưu Tinh Chuỳ bay thẳng về hướng Quách Phán đang ngẩn ra.
"Cẩn thận ——" Xuân Cẩn Nhiên hô to, đồng thời nhảy lên, đẩy người ngã nhào ra đất.
Quách Phán tìm được đường sống trong chỗ chết.
Liên tưởng đến trước đó Kỳ Vạn Quán cũng dùng cách này cứu Hàng Minh Triết, Xuân Cẩn Nhiên không khỏi cảm khái: "Thời khắc mấu chốt vẫn là đẩy ngã người hữu dụng."
Quách Phán vẫn đứng sờ sờ tại chỗ cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau: "Vậy ngươi đẩy ta là được, mắc cái gì lại nhào vào người Lục Hữu Đạo?"
Không hiểu nỗi hành vi này không chỉ có Quách Phán, còn có Lục huynh, gã đột ngột tru lên, đồng thời mạnh mẽ ném Xuân Cẩn Nhiên đang ở trên người mình xuống, không cần dùng đến Lưu Tinh Chuỳ mà trực tiếp nhấc chân muốn đạp vào bụng Xuân Cẩn Nhiên!.
Xuân Cẩn Nhiên từng nghĩ hơn trăm lần về cảnh tượng mình đi vào cõi tiên, nhưng tuyệt đối không có cảnh bụng rách ruột nát! Vì thế nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn ôm chặt lấy cái chân đang định đạp của đối phương.
Sau đó, thiên địa vạn vật trở nên yên tĩnh.
Lục Hữu Đạo bất động, Xuân Cẩn Nhiên bất động, Quách Phán bất động, Kỳ Vạn Quán và Hàng Minh Triết cũng bất động.
Một người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người căng chặt cứng đờ.
Một người ôm chân chặt chẽ, thái độ chuyên chú mà thành kính.
Một người nghiêm túc đứng xem, sắc mặt kinh ngạc cùng chấn động.
Hai người mờ mịt trông về phía xa, ánh mắt nghi hoặc cùng choáng váng.
Rốt cuộc cũng tìm được roi chín đốt chuẩn bị đại chiến một hồi, Bùi Tiêu Y vừa ra tới liền thấy hình ảnh "Yên tĩnh hài hòa" này, lập tức sửng sốt, do dự một lát mới ngờ ngợ dò hỏi: "Trận chiến... kết thúc rồi?"
Tiếng nói của Bùi Tiêu Y tựa như một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, gợi lên những gợn sóng...
"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy kết thúc còn không mau đến đây cứu ta chân hắn thật sự rất nặng á á á á á —— "
À, có lẽ là sóng to.
"Buông tay ra!" Bùi Tiêu Y không tiếp tục hành động vô nghĩa, trực tiếp ra lệnh.
"Buông ra ta sẽ chết!" Xuân Cẩn Nhiên không chịu.
Bùi Tiêu Y cũng không vội, khí định thần nhàn: "Tùy ngươi."
Xuân Cẩn Nhiên nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Lục Hữu Đạo, cắn răng nhắm mắt, buông tay!
Gần như là ngay tức khắc, roi chín đốt phá không mà đến.
Xuân Cẩn Nhiên tuy nhắm mắt nhưng lại nghe rõ rành mạch.
Quả nhiên, Lục Hữu Đạo cuối cùng cũng không đạp chân xuống, bởi vì chân của hắn đã bị roi chín đốt trói chặt!.
Hệt như cảnh tượng Lục Hữu Đạo dùng Lưu Tinh Chuỳ đoạt rìu được tái hiện, nhưng bây giờ rìu lại biến thành Lục Hữu Đạo! Bùi Tiêu Y mạnh mẽ dùng lực, Lục Hữu Đạo trực tiếp bị quăng lên trời, dây roi tựa như có sinh mệnh mà rời ra trong nháy mắt, Lục Hữu Đạo xuôi theo lực đạo ấy mà bay cao, bay xa, cuối cùng ầm ầm rơi xuống nửa căn nhà bị sụp thành phế tích lúc nãy.
Xuân Cẩn Nhiên nhe răng trợn mắt, có chút đồng cảm với tình cảnh thảm thiết trước mắt: "Ây da, nhìn cũng thấy đau rồi..."
"Có thời gian quan tâm chuyện này không bằng nghĩ cách hoàn thành kế hoạch "Bắt sống" của các ngươi đi." Bùi Tiêu Y cố ý cường điệu hai chữ, giọng đầy trào phúng.
Xuân Cẩn Nhiên nhìn Lục Hữu Đạo nằm sấp cách đó không xa, gian nan nuốt nước miếng: "Đã ngã thành như vậy, bắt sống quả thật rất khó khăn..."
Nào biết vừa dứt lời, Lục Hữu Đạo đột nhiên cử động.
Cho rằng Lục Hữu Đạo đã mất đi sức chiến đấu, Kỳ Vạn Quán và Hàng Minh Triết đang định đi về hướng này, thấy thế cũng dừng lại.
Xuân Cẩn Nhiên tức khắc đứng lên, nhún chân một cái nhảy ra xa hai trượng.
Lục Hữu Đạo lại tiếp tục cử động!
Quách Phán vừa tìm được rìu về không dám khinh thường, lập tức lớn tiếng: "Thừa dịp này nhanh bắt lấy ông ta!"
Xuân Cẩn Nhiên cũng nghĩ vậy, thế nhưng: "Lấy cái gì mà bắt?" Cũng không thể bắt bằng tay không đi.
Kỳ Vạn Quán đứng cách đó không xa lên tiếng: "Quách huynh, tiếp!"
Quách Phán phản ứng rất nhanh, lập tức giơ tay ra, vững vàng tiếp được thứ vừa bay tới, thì ra là một bó dây thừng.
Này đúng là mùa hè nóng nực được ăn hoa quả lạnh, Xuân Cẩn Nhiên kính nể Kỳ Vạn Quán: "Dây thừng ở đâu ra vậy? Ngươi biết ảo thuật sao?"
Kỳ Vạn Quán khiêm tốn phất tay: "Không có thần kỳ như vậy đâu, đây là dây thừng trói hai người các ngươi lần trước á."
Bùi Tiêu Y: "..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Ngươi giữ lại sợi dây thừng trói chúng ta hơn nữa còn mang theo mọi lúc mọi nơi?!"
Kỳ Vạn Quán: "Bây giờ không phải là lúc đàm luận chuyện lông gà vỏ tỏi đó! Quách huynh nhanh chóng trói người đi!"
Quách Phán: "Ta