Thứ gì nên nói cũng đã nói hết, tia nắng sớm chiếu qua ô cửa sổ, trải ánh sáng vào trong căn phòng lạnh lẽo.
Tuyết đóng đã lâu bắt đầu tan rã dưới ánh mặt trời, gió xuân ấm áp thổi qua. Mọi người đã thức trắng đêm nhưng không hề buồn ngủ, không biết có phải là do sự việc đã hạ màn —— ít nhất là chuyện của Vương gia thôn —— hay không, mà mọi người thậm chí còn cảm thấy thoải mái hơn so với lúc đến.
Hàng Phỉ hào phóng đưa cho Kỳ Vạn Quán ngân phiếu năm ngàn lượng, sau đó còn tỏ vẻ muốn cảm tạ Xuân Cẩn Nhiên, Quách Phán và Bùi Tiêu Y, vì mỗi người bọn họ đều cung cấp cho Hàng gia những manh mối quan trọng. Nhưng Xuân Cẩn Nhiên là người đầu tiên cự tuyệt, Hàng Nguyệt Dao chết trong vòng tay của hắn, mỗi đêm nằm mơ hắn vẫn còn thấy gương mặt nàng, nếu hắn có thể giúp ích trong việc truy bắt hung thủ, đó quả thật là chuyện cầu mà chẳng được, sao có thể thu bạc của khổ chủ? Quách Phán là người thứ hai cự tuyệt, lý do là tâm nguyện của hắn vốn là tận diệt chuyện ác trong thiên hạ, nếu như nhận bạc thì không còn thuần tuý là đạo nghĩa giang hồ nữa. Kỳ Vạn Quán nghe đến đó đã có chút không nhịn được, hận không thể xông lên nhận ngân phiếu thay cho bọn họ, kết quả Bùi Tiêu Y cực kì đơn giản thô bạo cự tuyệt đã đâm cho Kỳ lâu chủ một kích chí mạng —— hắn nói, ta không thiếu tiền.
Xuân Cẩn Nhiên đã từng nghĩ rằng, chỉ cần người của Hàng gia không bị thù hận che mắt, hơn nữa còn có đầu óc linh hoạt, vậy thì hiềm nghi của hắn sẽ có thể rửa sạch. Nào ngờ sự việc phát triển thuận lợi ngoài mong đợi, hắn không chỉ rửa sạch hiềm nghi của bản thân mà còn cố gắng hết sức cung cấp manh mối, tất cả đều là công lao của Hàng Phỉ và Hàng Minh Hạo, hai người này không chỉ có đầu óc mà còn có không ít kinh nghiệm hành sự trên giang hồ.
Cho nên, sau nhiều ngày bôn ba chịu nỗi oan thấu trời thấu đất, chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc vào đêm qua ở Vương gia thôn, đối với Xuân Cẩn Nhiên mà nói, kết cục này có thể nói là tương đối viên mãn. Nếu một hai phải nói đến điều gì tiếc nuối thì ——
"Ngài muốn mang Lục Hữu... tiền bối về Vân Trung an táng?" Xuân Cẩn Nhiên có hơi bất ngờ về quyết định của Hàng Phỉ.
"Dù sao cũng từng có chút giao tình, cũng phải giúp ông ta mồ yên mã đẹp." Hàng Phỉ thở dài, Hàng Minh Hạo và Hàng Minh Triết bên kia đã hợp lực nâng thi thể của Lục Hữu Đạo lên chiếc xe ngựa mới thuê.
Hàng Phỉ phúc hậu hơn nhiều so với tưởng tượng, điều này làm cho Xuân Cẩn Nhiên có chút cảm khái. Tuy rằng Hàng Minh Triết đã nói qua, vị "Lục thúc" này xem như có quen biết với nhà bọn họ, nhưng gia chủ của võ lâm thế gia như Hàng Phỉ quen biết biết bao nhiêu giang hồ hào kiệt, Xuân Cẩn Nhiên cũng cảm thấy Hàng Phỉ không thân thiết gì mấy với đối phương, dù vậy lão nhân vừa trải qua nỗi đau mất con vẫn tình nguyện chia ra một phần tâm trí cho việc mang thi thể về Vân Trung an táng, đúng là rất khó có được.
Chỉ là, vì sao Lục Hữu Đạo mai danh ẩn tích bao năm nay lại đột nhiên xuất hiện ở Vương gia thôn? Vì sao ông ta lại hoá điên như thế?
Không ai có thể biết được.
Đây chính là điều làm cho Xuân Cẩn Nhiên tiếc nuối.
Xuân Cẩn Nhiên không có bao nhiêu sở thích, mỹ nam giang hồ có thể tính là một, giải mã bí bẩn có thể tính là hai. Cho dù việc "Hàng Nguyệt Dao tử nạn" có rất ít manh mối, hắn cũng có thể dựa vào chút kí ức sót lại mà xâu chuỗi thành một sự kiện đại khái có đầu có đuôi, hơn nữa hắn tin rằng, hung thủ sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt. Nhưng những nghi vấn phát sinh trên người Lục Hữu Đạo lại có khả năng vĩnh viễn không có lời giải.
Bởi vì, chết không đối chứng.
Xuân Cẩn Nhiên bất giác nhìn qua hướng Bùi Tiêu Y, hắn không biết nếu như Lục Hữu Đạo không bức bách mọi người đến mức đó, liệu Bùi Tiêu Y có còn động sát khí hay không? Nhưng sự thật là, nếu không có Bùi Tiêu Y, có thể bọn họ thậm chí còn không đợi được Hàng Phỉ, càng miễn bàn đến chuyện tắm mình trong tia nắng ban mai như bây giờ. Cho nên việc này quả thực có chút lúng túng, kẻ tự xưng là từ bi lại được một kẻ không có lòng trắc ẩn cứu giúp, hơn nữa sự việc phát triển hoàn toàn theo hướng dự đoán của kẻ không có lòng trắc ẩn kia.
May mà Bùi Tiêu Y không có đem chuyện này ra cười nhạo bọn họ.
Thật ra thì, toàn bộ buổi tối, nam nhân kia trừ lúc trả lời những câu hỏi của Hàng gia thì không nói thêm câu nào. Lúc đó Xuân Cẩn Nhiên cũng lặng lẽ quan sát hắn, phát hiện hắn nhìn người ta nhưng lại không thật sự để họ vào mắt. Xuân Cẩn Nhiên từng gặp qua rất nhiều người, có người cùng hắn tâm đầu ý hợp, có người hận không thể bắt hắn dạo phố thị chúng, nhưng không có người nào giống như Bùi Tiêu Y, nhìn như có hỉ nộ ái ố, kì thực không để bất cứ thứ gì trong lòng, hắn đề phòng tất cả mọi người, thậm chí còn không thích chính bản thân mình.
Ầy, thật tiếc cho một túi da đẹp!
Bùi Tiêu Y vừa cáo biệt Hàng Phỉ chuẩn bị rời đi thì cảm nhận được một ánh mắt lộ liễu nhìn hắn. Không cần quay đầu lại cũng biết ngay là tên nào, bởi vì ánh mắt của tên kia sẽ làm cho người ta cảm thấy từng tầng y phục của mình đang bị bóc ra, ở phương diện nào đó cũng có thể xem như là võ công độc môn.
Nhưng cái gì cũng có hai mặt, vô sỉ là thật, thông minh cũng là thật.
Từ lúc Hàng Nguyệt Dao tử vong cho đến khi bọn họ trốn thoát khỏi khách điếm, mọi việc gần như phát sinh chỉ trong chớp mắt, hơn nữa đêm đen mưa gió, không nói đến tiểu nhị trong khách điếm, dưới tình huống bị Quách Phán gây rối mà Xuân Cẩn Nhiên vẫn có thể nhớ kĩ toàn bộ manh mối mà hắn nhìn thấy đã là chuyện không tưởng, có nhiều người trong tình huống bình thường thậm chí còn không nhớ được bất cứ chi tiết nào.
Chỉ tiếc, Bùi Tiêu Y nghĩ, quá mức thông minh cũng không phải là chuyện tốt. Đặc biệt là tại chốn giang hồ hỗn loạn này, kẻ thông minh mà không biết che giấu đi sự thông minh của mình, thường sống không lâu.
Tiễn bước tên Kỳ Vạn Quán muốn mời mình nhập bọn không thành nên cứ lưu luyến không rời và Quách Phán nóng lòng truy tìm kẻ ác tiếp theo mà qua loa chào hỏi rồi gấp gáp rời đi, Xuân Cẩn Nhiên chậm rãi đi đến trước mặt Bùi Tiêu Y, muốn cùng đối phương cáo biệt, lại phát hiện nam nhân này đang thơ thẩn, không biết trong đầu đối phương đang nghĩ đến sự việc bi thảm nào mà trên gương mặt lạnh lùng kia lại xuất hiện vài tia tiếc hận.
"Bùi thiếu hiệp, hồi hồn hồi hồn." Xuân Cẩn Nhiên vươn tay vẫy qua vẫy lại trước mặt Bùi Tiêu Y.
Bùi Tiêu Y giật mình, theo bản năng muốn ngăn lại kẻ địch, kết quả tay đã sờ lên soi đặt sau lưng lại kịp thời bỏ ra, rốt cuộc cũng nhìn rõ trước mặt không phải là người đánh lén. Chỉ cần chậm một chút là móng vuốt trắng trắng nộn nộn kia của Xuân Cẩn Nhiên đã phải tạm biệt cổ tay của hắn rồi, nghĩ đến chuyện đó, Bùi Tiêu Y lại đột nhiên cảm thấy may mắn. Hắn vô pháp lý giải tại sao bản thân lại nảy sinh cảm xúc đó, nhưng sự thật chính là, hắn không muốn chặt đứt bàn tay của Xuân Cẩn Nhiên, dù cho nhân phẩm tên này quá là có vấn đề, cứ thấy đẹp là nhào tới, cực kì ầm ĩ.
Hồn nhiên không biết chính mình suýt nữa đã đi vào Quỷ Môn Quan, Xuân Cẩn Nhiên thấy đối phương rốt cuộc cũng đã hoàn hồn, tằng hắng cổ họng một cái: "Tuy rằng giữa hai chúng ta không có hồi ức gì tốt đẹp, nhưng dù sao cũng xem như là có quen biết, lại còn cùng nhau chạy trốn, nên ta vẫn muốn nói với ngươi một tiếng bảo trọng."
Bùi Tiêu Y à một tiếng, ngẫm lại rồi bổ thêm một câu: "Ngươi cũng vậy."
Xuân Cẩn Nhiên thụ sủng nhược kinh, trợn mắt nhìn