Đi ra khỏi y quán Hứa gia, Xuân Cẩn Nhiên hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Đinh Nhược Thủy vẫn còn đắm chìm trong trận tranh chấp trước đó, nhờ đối phương nhắc nhở mới nhớ ra mục đích của mình: "Ta đến hỏi ngươi sao đang yên đang lành lại dính tới vụ án của Hàng Nguyệt Dao?"
Xuân Cẩn Nhiên bất ngờ: "Ngươi biết chuyện đó sao?"
Đinh Nhược Thủy thở dài: "Toàn giang hồ đều biết."
Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt, chớp mắt hiểu ra vấn đề —— với địa vị của Hàng gia trên giang hồ, chút gió thổi cỏ lay cũng có thể trở thành chuyện trà dư tửu hậu người người đàm luận, hơn nữa cái chết của Hàng Nguyệt Dao rất ly kỳ, Hàng Phỉ lại treo thưởng tìm manh mối trên toàn giang hồ, muốn mọi người không biết cũng khó.
"Vậy bọn họ truyền ra như thế nào?" Nói thật, Xuân Cẩn Nhiên chưa bao giờ được nổi tiếng như vậy, đúng là có hơi kích động.
Đinh Nhược Thủy nghiêm túc nhớ lại một hồi, tận lực kể lại nguyên văn lời đồn: "Một tên hái hoa tặc háo sắc chuyên đi đùa giỡn các cô nương lại vô tình chọc phải tiểu thư Hàng gia, khuôn mặt xấu xí và hành vi thô bỉ của hắn bị tiểu thư Hàng gia đem ra cười nhạo, hắn nhất thời tức giận ra tay gϊếŧ người. Có một nam tử dung mạo tuấn mỹ cũng bị cuốn vào vụ án này, hiện tại thân phận người đó vẫn chưa được làm rõ."
... Hắn có thể giả bộ như chưa từng hỏi tới được không?.
Đinh Nhược Thủy: "May là ngươi vẫn luôn điệu thấp, nếu không chuyện lớn như vậy thể nào cũng bị người khác đào ra cả tám đời tổ tông rồi, làm gì còn có chuyện thân phận không rõ cơ chứ."
Xuân Cẩn Nhiên: "Nhược Thủy."
Đinh Nhược Thủy: "Hở?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Ta chính là kẻ khuôn mặt xấu xí hành vi thô bỉ đó."
Đinh Nhược Thủy: "À... Hả?! Sao lại như thế?! Kẻ đó sao lại là ngươi được?!"
Xuân Cẩn Nhiên: "Không thì là ai! Chẳng lẽ ngươi chỉ vì bốn chữ "thân phận không rõ" đã xác định người đó là ta rồi sốt ruột chạy đến đây?"
Đinh Nhược Thủy: "Không phải còn có bốn chữ "dung mạo tuấn mỹ" sao? Ta cảm thấy đó hoàn toàn là miêu tả ngươi mà!"
Xuân Cẩn Nhiên: "... Đúng vậy, người nam tử đó chính là ta."
Đinh Nhược Thủy là bằng hữu thân thiết mà Xuân Cẩn Nhiên ngao (đột) du (nhập) giang (trong) hồ (đêm) gặp được, thoáng cái đã bảy năm.
Khi đó Xuân Cẩn Nhiên vừa tròn mười tám, Đinh Nhược Thủy cũng mới hai mươi. Một ngày nọ Xuân Cẩn Nhiên đang luyện công trên núi, tình cờ nhìn thấy Đinh Nhược Thủy lên núi hái thuốc, trong khoảnh khắc đã bị thanh niên hái thuốc mi thanh mục tú này hấp dẫn, nhưng hắn lại không tiến lên bắt chuyện, mà vô cùng đáng khinh trốn trong chỗ tối quan sát người ta từ đầu đến chân, sau đó theo dõi người ta về tận nhà, đợi màn đêm buông xuống thì lặng yên không một tiếng động lẻn vào.
Lúc đó Xuân Cẩn Nhiên đã đột nhập vào phòng không ít mỹ nam giang hồ, nhưng tất cả đều là kết cục thảm thiết. Cũng chính những trải nghiệm thê lương đó đã thúc đẩy hắn chăm chỉ luyện tập khinh công, dù sao thì, mỹ nam giang hồ đâu đâu cũng có, nhưng mạng nhỏ chỉ có một mà thôi. Không ngờ rằng, sau khi Đinh Nhược Thuỷ kinh ngạc một hồi lại đề nghị lấy trà thay rượu, cùng hắn đối ẩm cả đêm, nhiệt tình hiếu khách đến mức Xuân Cẩn Nhiên bỗng cảm thấy nguy hiểm, tựa như chính mình mới là kẻ bị người khác mưu đồ làm chuyện kia. Đến tận sáng hôm sau, Xuân Cẩn Nhiên muốn đi, Đinh Nhược Thuỷ vẫn lưu luyến không rời, còn phải xin cho bằng được địa chỉ của Xuân Phủ mới chịu bỏ qua. Lúc ấy Xuân Cẩn Nhiên vừa mới chập chững bước vào giang hồ, vẫn còn rất ngốc, thấy người ta xin thì cứ cho. Thế là không bao lâu sau, Đinh Nhược Thuỷ tới cửa viếng thăm, hệt như một người bạn cũ của Xuân Cẩn Nhiên đến chơi nhà.
Sau này quen biết lâu dần, Xuân Cẩn Nhiên mới hiểu tính cách của Đinh Nhược Thủy chính là vậy. Trong lòng của hắn, cả thiên hạ đều là thiện, nên hắn luôn muốn làm điều tốt cho mọi người, nếu ai cho hắn một quả táo ngọt, chắc chắn hắn sẽ trả lại một giỏ thuý lê. Người như vậy trên giang hồ sống không được lâu, nhưng lại là một vị bằng hữu hiếm có khó tìm.
Hiện tại Xuân Cẩn Nhiên đã sớm thu lại đám tâm tư không đáng có kia, thật lòng xem Đinh Nhược Thuỷ là huynh đệ một nhà, tuy rằng người huynh đệ này thường xuyên khóc nấc giống như tỷ muội, nhưng Xuân Cẩn Nhiên vẫn cảm tạ ông trời đã ban cho hắn một người bằng hữu như vậy, hắn cực kỳ quý trọng tình bạn này.
Sau khi trở lại Xuân Phủ, Xuân Cẩn Nhiên sai đám hạ nhân làm một bàn đầy đồ ăn thức uống, chưa tới chính ngọ đã cùng Đinh Nhược Thuỷ nhấm nháp xong mọi thứ dưới cây đào trong viện. Trong phòng tiếp khách, Xuân Cẩn Nhiên kể lại tất cả những gì đã xảy ra tại khách điếm Hồng Phúc và Vương gia thôn cho đối phương nghe, Đinh Nhược Thuỷ lắng nghe chăm chú, cho tới đoạn Lục Hữu Đạo xuất hiện, thái độ khẩn trương ôm ngực của hắn khiến cho Xuân Cẩn Nhiên sinh ra một ảo giác khủng bố, giống như Lục Hữu Đạo đang đứng sau lưng mình.
"Ngươi chỉ cần ngồi nghe là được rồi, không cần cả nét mặt và động tác đều phối hợp với câu chuyện của ta như thế đâu." Xuân Cẩn Nhiên dở khóc dở cười, tiếp tục nói: "Tóm lại, sau đó thi thể ông ta được Hàng Phỉ mang đi, Hàng lão gia tử muốn ông ấy mồ yên mã đẹp."
"Nếu như Lục Hữu Đạo có linh thiêng, có lẽ sẽ mỉm cười nơi chín suối vì đã kết giao được với một bằng hữu như thế." Đinh Nhược Thủy khịt khịt mũi, cực kỳ cảm động.
Xuân Cẩn Nhiên trợn trắng mắt, không phải hắn không có lòng thương cảm, nhưng nước mắt của Đinh Nhược Thuỷ thật sự không đáng giá, càng nhìn càng không có cảm giác, thậm chí còn muốn lấy khăn lau sạch mặt đối phương: "Ta kể chuyện này không phải để làm cho ngươi cảm động, mà là ta muốn nghe về góc nhìn của ngươi, Lục Hữu Đạo rốt cuộc sao lại phát điên?"
Đinh Nhược Thủy thoáng chau mày, trầm ngâm một lát rồi nói: "Người điên bình thường thì lời nói và hành động đều không có mục đích nào cụ thể, nhưng theo như những gì ngươi vừa kể, Lục Hữu Đạo chỉ công kích các ngươi, không cố ý phá hoại những thứ khác, vậy đương nhiên mục tiêu của ông ta chính là các ngươi rồi."
"Không, như vậy không hợp lý." Xuân Cẩn Nhiên lắc đầu: "Trước khi bọn ta đến thì người của Vương gia thôn đã chạy nạn rồi, điều đó chứng minh Lục Hữu Đạo đã nhiều lần gây hoạ cho thôn dân, không phải cố tình nhắm vào chúng ta."
Đinh Nhược Thủy nói: "Nói cách khác, Lục Hữu Đạo tấn công thôn dân và các ngươi, nhưng lại không phá hư phòng ốc hay các vật dụng khác, vậy chứng tỏ hành động của ông ta là có mục đích, đó chính là công kích con người."
Xuân Cẩn Nhiên khó hiểu: "Một vị tiền bối có chút danh tiếng trên giang hồ, sao lại biến thành một kẻ như vậy?"
Đinh Nhược Thủy nheo mắt, gằn từng chữ: "Trúng độc."
Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt, chợt hiểu ra: "Ý của ngươi là, có người cố tình hạ độc, khiến cho ông ta mất trí, chỉ có thể bị người khác thao túng đi tấn công con người?"
Đinh Nhược Thủy: "Hoặc là làm tất cả những gì kẻ hạ độc muốn ông ta làm."
Xuân Cẩn Nhiên: "Có loại độc nào lợi hại như vậy ư?"
Đinh Nhược Thủy: "Sao ta biết được?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Ai là kẻ hạ độc?"
Đinh Nhược Thủy: "Sao ta biết được?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Vậy cuối cùng ngươi biết cái gì?"
Đinh Nhược Thủy: "Oa oa oa... Ngươi hung dữ với ta..."
Nửa nén hương sau.
Đinh Nhược Thủy: "Hức hức...Đã nói với ngươi bao nhiêu lần...Đừng có lén đột nhập vô phòng người khác vào ban đên nữa... Rất nguy hiểm..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Ngươi đã khóc rất lâu rồi đó."
Đinh Nhược Thủy: "Tên nam nhân gì đó...Hức hức...Sao lại có thể đánh