Edit: Diên
Giờ Tý.
Từ sâu trong rừng cây, xa xa ánh lên một loạt ánh sáng âm u. Hai người Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền lát sau nhìn ra đó là một hàng dài những người phụ nữ mặc đồ trắng, ai nấy mặt mày lạnh tanh. Những người đó có già có trẻ, có xấu có đẹp, tất cả mặc một thân áo liệm người chết, cầm theo đèn lồng màu trắng, chậm rãi đi về phía trước. Đám nữ quỷ này đang muốn thừa dịp đêm khuya, đi đến Chợ Quỷ mà họp chợ.
Hai người liếc nhau một cái rồi cùng lại gần, bọn họ ẩn đi lớp linh quang, giờ đây trở nên giống như hai khúc gỗ hình người, không có một chút nhân khí nào. Mà đám quỷ phụ nhân cầm lồng đèn trắng kia, đang vừa men theo bóng tối của rừng cây chậm rãi bước đi, vừa nhỏ giọng tán gẫu.
Một kẻ nói: "Vui quá à, Chợ Quỷ lại mở, ta muốn đi làm mặt một lần nữa."
Một kẻ khác nói: "Mặt bà bị sao vậy? Trước đó không lâu bà cũng mới đi làm rồi mà?"
Kẻ khi nãy đáp: "Lại bấy nhầy rồi. Haizz, lần trước người làm mặt cho ta nói mặt này có thể để một năm không nát, nhưng mà bây giờ còn chưa tới nửa năm cơ.."
Đi thêm nửa canh giờ, một hàng người cùng đi vào trong một sơn cốc. Ở sâu trong sơn cốc lập lòe thấp thoáng ánh đỏ, từ nơi hư vô trong bóng đêm mờ mịt, nghe mơ hồ có tiếng ca truyền đến. Tạ Liên ngày càng tò mò,muốn xem rốt cuộc Chợ Quỷ trong truyền thuyết trông ra làm sao.
Ai ngờ, hai người Tạ Liên Sư Thanh Huyền vừa mới tiến vào, một nữ quỷ đi cuối hàng chợt quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Các ngươi là ai?"
_____Ai da! Đây là người mà Thành chủ muốn chúng ta tìm sao? Lớn lên thật xinh đẹp. Ánh mắt Thành chủ thật tốt! Không hổ là Thành chủ!______
Tuy tiếng lòng của nữ quỷ kia là vậy, nhưng ngoài mặt, ả và những nữ quỷ khác vẫn muốn làm cho tốt "nhiệm vụ" được Thành chủ giao phó.
Nữ quỷ khác lại nói: "Hai vị muội muội này, mặt mày được bảo dưỡng tốt quá ha."
Nghe vậy, các nữ quỷ khác cũng tụ tập lại, Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền ban đầu ngẩn người, nhưng ngay sau đó đều đồng loạt mà gật đầu.
Tạ Liên nói: "Còn dùng tốt, dùng tốt."
Sư Thanh Huyền học theo ngữ khí này, nói: "Tốt lắm á, tốt lắm luôn á."
Chỉ trong chốc lát, các nữ quỷ đều vây quanh hai người, sôi nổi thảo luận: "Đúng ha, một chút cũng không nát."
"Muội muội, ngươi làm mặt ở chỗ nào vậy?"
"Có bí quyết gì hả?"
"Có giới thiệu chủ tiệm được không?"
Tạ Liên không biết nên trả lời như thế nào, Sư Thanh Huyền vừa cười gượng vừa nói: "Thật vậy sao? Ta cũng cảm thấy mặt ta dùng tốt quá chừng, ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha ha..."
Lúc này, một thế giới kỳ quái hiện ra trước mặt y. Đây chính là một con phố ở Chợ Quỷ, dài đến nỗi không thấy điểm cuối. Hai bên đường chen chúc đầy những cửa hàng cùng người bán hàng rong, biển hiệu ngũ sắc bay bay cùng đèn lồng đỏ treo cao thấp lẫn lộn, đan xen.
Trên đường đầy "người" đi lại, tới tới lui lui, phần lớn đều mang mặt nạ. Khóc, cười, giận dữ, là người, không phải người... Ai không mang mặt nạ, đều chỉ có thể dùng bốn chữ "hình thù kì quái" để miêu tả. Có kẻ đầu to thân nhỏ, có tên gầy cao như cây gậy trúc, còn có người bẹp dí như cái bánh, dán trên mặt đất, vừa bị người đi đường giẫm phải vừa lên tiếng oán giận.
Tạ Liên nói bên tai Sư Thanh Huyền: "Chúng ta đã vào được rồi, vậy tìm cơ hội chạy trốn rồi hóa về bổn tướng đi... Bằng không sẽ thực sự bị các nàng ta kéo đi đó."
Sư Thanh Huyền đã sớm chịu hết nổi, y đứng bên đám nữ quỷ ríu ra ríu rít, lớn tiếng đáp lại: "Nghe theo huynh!"
Tạ Liên lập tức hô: "Chạy!"
Hai người lập tức chạy, vừa chạy vừa hóa trở về nam tướng, mà nhóm nữ quỷ phía sau cũng không có đuổi theo. Ai ngờ, bọn họ đứng ngay tại chỗ, châu đầu ghé tai, cười trộm: "Biến thành bộ dạng của công tử cũng thật là tuấn tú."
"Quả nhiên Thành chủ có mắt nhìn."
"Chúng ta sắp có Thành chủ phu nhân rồi đúng không chứ hả?"
"Cuối cùng cũng không có làm hỏng sứ mệnh, trở về chỗ Hạ Huyền chuẩn bị nghe sai sử tiếp đi."
Hai người vội vàng chạy, chạy tới một tòa kiến trúc to lớn đằng trước. Tòa kiến trúc này khí khái phi phàm, lập trụ, nóc nhà, tường ngoài, tất cả đều được sơn thành sắc đỏ thẫm tráng lệ huy hoàng. Nơi này ví với cung điện Thiên giới cũng không sai, chỉ là bảy phần trang trọng, lại có ba phần diễm sắc. Trước cửa người đến người đi, bên trong lại có tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt. Lắng nghe nhìn ngó thật kỹ, nơi này hình như là một sòng bạc,
Sư Thanh Huyền nói: "Chúng ta đi vào thôi, hẹn với Lang Thiên Thu gặp nhau chỗ này."
Tạ Liên gật đầu, hai người cùng bước vào. Đại sảnh sòng bạc chật ních, dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng cười hô hố cùng tiếng khóc bi thảm xen lẫn vào nhau. Hai người vừa bước được mấy bậc thang, chợt nghe đến một tiếng kêu thảm thiết, bọn họ tập trung nhìn thử, thấy bốn vị đại hán đeo mặt nạ đang nâng một người vừa đi tới.
Tình huống này trong mấy sòng bạc ở nhân gian cũng là thường thấy, Tạ Liên tiếp tục bất động thanh sắc mà đánh