Edit: Anh
Beta: Hiên
Hoa Thành hiện tại có chút khẩn trương, hắn vừa rồi không nghĩ nhiều mà nắm lấy tay ca ca, hiện giờ muốn thu trở lại cũng không được, cũng may ca ca cũng không bài xích. Hy vọng ca ca đừng nghĩ hắn là kẻ thích sàm sỡ, một Thiên Càn lại tuỳ tiện đi sờ tay Địa Khôn...
"Tay ca ca... ấm áp... rất mềm..."
Hoa Thành miệng đắng lưỡi khô, trầm giọng nói:
"Huynh muốn cược đại hay tiểu?"
Tạ Liên ngây người chớp mắt một cái mới phục hồi tinh thần lại từ thanh âm trầm thấp dễ nghe của hắn. Y liền trả lời theo phản xạ:
"Cược đại."
Hoa Thành nói:
"Tốt. Ta trước."
Vốn dĩ Hoa Thành hẳn là phải cầm lên chung xí ngầu của mình, nhưng tay hắn lúc này không thể nào nghe lời. Tay phải vẫn cứ dán trên tay Tạ Liên, tay trái nâng chung cược trên nhẹ nhàng lắc mấy cái rồi mở nắp. Bên trong là hai viên xí ngầu, một viên năm điểm, một viên sáu điểm.
Thả xong rồi hẳn là phải buông tay, nhưng tay Hoa Thành lại "không nghe lời", chỉ hơi hơi buông lỏng ra một chút, vẫn như cũ giữ ở nơi đó. Hắn nói với Tạ Liên:
"Là như vậy đó, ca ca thử xem."
Chỉ thấy Tạ Liên ngoan ngoãn gật đầu, đã bắt đầu nhẹ nhàng vuối ve trong lòng bàn tay mình. Hoa Thành có hơi không kiềm nổi bản thân, tay trái của hắn cũng đã vươn tới, phủ lên trên tay phải đang đè nặng nắp chung của Tạ Liên. Hắn thấp giọng nói:
"Là thế này."
Mu bàn tay của hai tay đều bị lòng bàn tay Hoa Thành bao lại khiến Tạ Liên nghe không được âm thanh xung quanh. Y chỉ biết da thịt chạm nhau, ôn nhu như ngọc... Đôi tay Hoa Thành mang theo hai bàn tay của y , không nhanh không chậm mà phe phẩy chung xí ngầu bằng gỗ đen.
Một cái, hai cái, ba cái.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Hai viên xúc xắc nhanh như chớp, ở bàn gỗ đen lăn lộn, triền miên chạm vào nhau, tiếng vang thanh thúy. Nhưng chấn động mỏng manh như thế lại làm lòng bàn tay và mu bàn tay Tạ Liên nổi lên một trận tê dại. Mà quỷ khí nhè nhẹ, theo cổ tay của y bò lên, khuếch tán khắp người y.
Tạ Liên trong lúc vô tình nâng mi mắt lên, nhìn lướt qua, phát hiện ánh mắt Hoa Thành vốn không nhìn vào chung xí ngầu mà vẫn luôn nhìn y chằm chằm không chớp mắt, khóe môi hơi mỉm. Tạ Liên cũng nhịn không được nhìn người trước mắt, mỉm cười mỉm cười, Hoa Thành ngay sau đó mở to hai mắt.
Ca ca, tin hương của huynh...
Lúc này, tin hương Tạ Liên cũng trở nên dày đặc, tuy rằng phía dưới chúng quỷ đều là Cùng Nghi không nhận thấy được, nhưng Sư Thanh Huyền phát hiện. Y hậu tri hậu giác phản ứng lại, giống như lời đồn vẫn luôn nói, Huyết Vũ Thám Hoa là Thiên Càn, xem ra thật đúng là... Thái Tử điện hạ bị ảnh hưởng tới rồi, vậy phải làm sao bây giờ...
Hoa Thành bị tin hương Tạ Liên vây quanh, cũng may hắn trước đó có dùng Thiên Càn Thanh Tâm đan. Nhưng Hoa Thành vẫn có chút mất hồn mất vía, hắn không nghĩ tới tin hương Thái Tử điện hạ lại mê người như thế.
Ca ca, ngươi biết không... Ai cũng nói Thiên Càn và Địa Khôn là trời đất tạo nên một đôi...
Xem Tạ Liên cõi lòng đầy hy vọng mà lắc chung mấy lần, Hoa Thành ôn nhu nói:
"Mở ra nhìn xem?"
Tạ Liên liền mở ra, chỉ thấy trên bàn là hai viên xúc xắc trăng trắng, là hai mặt ba điểm. Y nhẹ nhàng khụ một tiếng, nói:
"Ngại quá, ta thua."
Hoa Thành lại nắm tay y, ôn nhu nói:
"Không quan trọng, bàn này không tính. Ta sẽ hướng dẫn huynh thử lại."
Truyền thuyết mỗi một vị Địa Khôn đều có thuộc về Thiên Càn của riêng mình.. Thiên Càn của ca ca... Sẽ là ai đây?
Tạ Liên cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, y trả lời:
"Được."
Nhanh như chớp, lại lắc hai viên. Lần này mở ra liền thấy lại là hai viên bốn điểm.
Hoa Thành hòa nhã nói:
"Thế nào, có phải lớn hơn một chút hay không?"
Tuy rằng cảm thấy có chút không hợp lí, nhưng Tạ Liên vẫn gật gật đầu, nói:
"Đúng vậy... Lớn hơn một chút."
Hoa Thành nói:
"Làm rất tốt, chúng ta tiếp tục."
Tạ Liên cầm chung lên, lắc hai viên. Không ngoài dự tính, lúc này mở ra là hai mặt năm điểm.
Tạ Liên chậm rãi phát hiện, Hoa Thành đang cố tình chiếu cố y, cho y một cái bậc thang đi xuống. Vừa định lắc lần cuối cùng, đôi tay Hoa Thành lại hơi hơi sử dụng lực, ngừng động tác của Tạ Liên. Hắn nói:
"Chờ một chút. Vị ca ca này, ngươi hình như còn chưa nói, nếu thua thì sẽ thế nào?"
Tạ Liên ngây ngốc nhìn đối phương, y không hiểu được ý tứ của Hoa Thành. Giờ phút này đừng nói vận hành đại não, đôi tay y bị đối phương gắt gao cầm lấy, đã hoàn toàn khiến nhịp tim Tạ Liên bị chi phối. Y chỉ có thể si ngốc nhìn người trước mặt, khóe miệng mỉm cười với nam nhân tuấn mỹ.
Hoa Thành cười nói:
"Trên người huynh có cái gì?"
Tạ Liên ăn ngay nói thật nói:
"Ta... Lần này ra đây, trên người chỉ mang theo một cái màn thầu ăn dở."
Nghe vậy, Hoa Thành bật cười nói:
"Quyết định. Lấy cái màn thầu kia đi."
Hai người cùng nhớ tới đoạn thời gian trước, hai người mới gặp trên xe ngựa ở ngoại thôn Bồ Tề. Lúc ấy, Hoa Thành đói bụng lại không có nhà để về, Tạ Liên đã từng cho hắn một cái màn thầu. Chỉ có một cái màn thầu đều cho hắn hết, Hoa Thành không chịu nhận. Cuối cùng, Tạ Liên đem màn thầu chia làm hai nửa,