Sư Thanh Huyền không tin, y nói:
"Không có sao? Ngươi nhớ lại xem trong Cực Lạc Phường hắn đã làm gì ngươi? Ta thấy hắn và ngươi cùng chơi xúc xắc, còn chơi đến rất vui vẻ nữa. Hắn cứ một lát lại sờ tay ngươi, một lát lại ăn đậu hủ của ngươi, như vậy mà không gọi là có mưu đồ gây rối sao? Phải biết rằng Càn Khôn khác biệt chứ..."
Tạ Liên giải thích:
"Phong sư đại nhân đừng nói như thế, đệ ấy không có ăn đậu hủ... Hơn nữa, Tam Lang có khi còn không biết ta phân hóa thàn Địa Khôn. Ta tìm được vài manh mối trong Cực Lạc Phường rồi, đang bắt đầu điều tra. Nhưng muốn tra kĩ cần có một chút vận khí. Tam Lang chẳng qua là cho ta mượn vận khí rồi bàn bạc một chút mà thôi."
Sư Thanh Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người biến thành bạch y đạo nhân. Tạ Liên nói với y chuyện của Hạ Huyền Nguyệt sứ, hai người không tiếng động đi ra cửa, hai nén hương sau thành công tìm được căn nhà khả nghi kia.
Tạ Liên đi vào lối vào mà lúc này Hạ Huyền Nguyệt sứ biến mất ở đó, lấy ra hai viên xúc xắc mà Hoa Thành cho y, y nín thở, nhẹ nhàng ném. Chỉ nghe hai tiếng vang nhỏ, quả nhiên là hai mặt "sáu" đỏ tươi. Ngay sau đó, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền biến mất ở hầm ngầm.
Hoa Thành sớm đã biết hết thảy mọi chuyện nhờ Tử Linh Điệp, hắn dùng Thông Linh trận, lần nữa liên hệ với Hắc Thủy. Hắn nói:
"Thái tử điện hạ cùng Phong sư kia của ngươi đi vào, lát nữa sẽ đến."
Nhưng Hạ Huyền đợi một nén hương vẫn không thấy ai. Hắn dùng Thông Linh hỏi lại:
"Người đâu?"
Hoa Thành ngạc nhiên hỏi:
"Đi vào rồi mà còn chưa tới sao? Ta cho ca ca mượn vận khí cũng đủ dùng, ném hai lần là đến địa lao rồi... Vậy thì bọn họ đã chạy đi đâu?"
Hạ Huyền không khỏi nhíu mày, hắn biết việc này chắc chắn liên quan đến Sư Thanh Huyền.
... thật là không khiến người khác bớt lo được.
Song Quỷ Vương đã sớm giúp họ dọn đường, ban đầu Dẫn Ngọc đưa Tạ Liên đến đây, nếu ban đầu Tạ Liên đi vào thì đã có thể cứu Địa sư ngay lúc đó. Nhưng Tạ Liên lại không làm thế, ngược lại y còn quay về cùng Hoa Thành chơi xúc xắc suốt nửa ngày. Thêm một lần nữa họ bày ra một con đường dễ đi, nhưng thế nào mà hai người kia lại đi lạc...
Kỳ thực sau khi Tạ Liên và Sư Thanh Huyền cùng vào địa đạo thì cũng muốn tung xúc xắc để mở cánh cửa bí mật. Nhưng bỗng lòng Tạ Liên lại dấy lên chút bất an, bởi vì vừa rồi khi y cùng Hoa Thành chơi xúc xắc, bất tri bất giác y đã lãng phí khá nhiều vận khí.
Y sợ mình đã dùng hết vận khí nên sau khi vào địa đạo đã chuyển qua cho Sư Thanh Huyền ném xúc xắc. Vốn dĩ chỉ cần ném một lần là đã đến đích, vận khí cũng đủ dùng. Nhưng Sư Thanh Huyền cứ vậy mà ném, không đổi vòng cho Tạ Liên. Lần đầu trời xui đất khiến rơi vào hang ổ của địa long, vất vả lắm mới đào tẩu được thế mà lại xong vào bộ lạc của yêu tinh dã nhân.
Đợi đến khi Tạ Liên ném ra con đường chính xác, hai người đã vô cùng mệt mỏi, toàn thân đều là bùn dơ đất bẩn. Bên này Hoa Thành nhờ Tử Linh Điệp mà đã tìm được hai người, thấy họ lúc vào Quỷ Thị bề ngoài động lòng người, bây giờ đã trở nên vô cùng chật vật.
Hoa Thành lập tức nổi cơn giận dữ, hắn nói với Hắc Thủy: "Bọn họ sắp đến.", rồi hắn thi triển trận pháp, dò xem hai người đã đi qua những đâu.
Hoa Thành trong nháy mắt đã đến động của địa long, diệt gọn cả bầy quái thú kia. Ngay sau đó, hắn lại đến bộ lạc yêu tinh dã nhân, trong nháy mắt giáng xuống một cơn mưa máu, diệt trừ toàn tộc.
... dám động thủ trên đầu thái tuế, đều là kẻ không muốn sống!
Hạ Huyền bên này cuối cùng cũng chờ được người đến "cứu viện" cho mình. Người còn chưa đến gần, hắn đã nhạy bén nhận ra... Tuy rằng không phải cố ý, nhưng lan hương kia lại làm hắn nhung nhớ đêm ngày. Che giấu sự khác thường trong lòng, Hạ Huyền nói trong hơi thở mong manh:
"Không nói được..."
Sư Thanh Huyền và Tạ Liên tiến đến gần, nghe được câu này. Lòng Sư Thanh Huyền chấn động một chút.
...Sao lại?! Sẽ không phải là...
Sư Thanh Huyề vì muốn xác nhận mà không màng Tạ Liên ngăn cản, y đốt lên một ngọn lửa trong lòng bàn tay. Sau khi thấy rõ mặt đối phương, Sư Thanh Huyền kinh ngạc nói:
"Quả nhiên là huynh!"
Tạ Liên thu hồi Nhược Da đã sớm sẵn sàng ngênh chiến, nói:
"Thì ra... hai người có quen nhau?"
Sư Thanh Huyền sớm đã chạy đến trước mặt Hạ Huyền, giúp hắn cởi bỏ còng tay và xiềng chân. Hạ Huyền chém đinh chặt sắt nói:
"Không quen biết."
Sư Thanh Huyền nghe thế nổi cơn giận dữ, vừa đỡ hắn vừa phản bác:
"Quen biết ta thì mất mặt lắm sao? Huynh thật là không có thành ý gì hết. Minh huynh, ta là bạn tốt nhất của huynh đó!"
Tạ Liên giật mình, mở to mắt, vị này là "Minh huynh" Sư Thanh Huyền từng nhắc đến. Sao hắn lại ở đây?
Tạ Liên dò hỏi:
"Vị đại nhân này là?"
Sư Thanh Huyền cõng Minh Nghi tìm hướng trốn đi,