Trong xe, Hạ Châu Nhi lái xe đưa Lạc Ân về thì nhìn cô không khỏi thắc mắc.
"Chị à, chúng ta làm vậy không sao đó chứ ?"
"Cũng không chắc nữa"
"Hả.." - Hạ Châu Nhi nghe câu trả lời mong lung này thì hoang mang ngước mặt lên gương xe nhìn cô.
"Từ Thế Dương và Lạc Kình Huân rõ ràng bắt tay với nhau muốn làm chị bẽ mặt trong cuộc họp cổ đông sắp tới nên đây chỉ là có qua có lại mà thôi" - Lạc Ân vừa nói xong thì xe cũng đã đến nhà, trước chung cư nhìn thấy có một chiếc xe đắc tiền màu trắng thoáng qua Lạc Ân cũng đoán được là người nào.
______________________________
Trong nhà đèn điện tối om, Lạc Ân mở cửa đi vào chỉ là cửa đã được mở từ lâu.
Lạc Ân đi vào đóng cửa rồi chậm rãi bật đèn lên nhìn qua sofa không quá bất ngờ với sự xuất hiện ngang ngược này của Phó Thiên Hàm.
"Tôi còn tưởng là một tên trộm khốn kiếp nào đó ai ngờ lại là chủ tịch Phó Thiên Hàm" - Lạc Ân không nhìn hắn trực tiếp đi đến tủ lạnh rót một cốc nước lọc uống trước.
"Nghe nói cô sống cùng với cô gái kia à ?" - Hắn liếc nhìn xung quanh, căn hộ này thuộc tài sản của Lạc Thị nên nhìn cũng khá cao cấp đầy tiện nghi.
"Cũng may cho em ấy hôm nay về thăm người cô giáo ở cô nhi viện Hoà Bình đang mắc bệnh ở Binh Thành nếu không thì ở đây chạm mặt anh thì thật là khó coi" - Lạc Ân vừa nói xong thì đã bị hắn nắm kéo lại ngồi gọn vào trong lòng, mùi cơ thể vẫn hương thơm dịu nhẹ khiến hắn không khỏi muốn cô ngay lúc này.
"Phó Thiên Hàm....hợp đồng giữa tôi và anh không lâu nữa sẽ chấm dứt rồi, tôi muốn tranh thủ với danh nghĩa của anh làm chút việc ra hồn"
"Em muốn làm gì tôi sẽ giúp em...đừng liều lĩnh như hôm nay nữa" - Giọng điệu của Phó Thiên Hàm vài phần cưng chiều lại có chút độc tài khiến cô bất ngờ nhưng rồi đẩy đẩy hắn ra nhẹ giọng nói.
"Vài ngày nữa là ngày cưới của Lạc Mi và tổng giám đốc Đinh Hoàn công ty giải trí Jc...tôi muốn đến đó với tư cách là bạn gái giả của anh"
"Muốn tôi làm bia đỡ sao em cũng tàn nhẫn thật"
"Sao hả ? Nếu không thì tôi sẽ nhờ Từ Thế Dương"
"Tôi đi cùng em" - Phó Thiên Hàm nhíu mày nói dứt câu đã ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào của cô ân ái trên chiếc sofa kia.
Hương vị của ái tình d.ục vọng là điểm yếu đôi khi của một số người không thể cưỡng lại.
Đột nhiên đầu của Lạc Ân dậy lên một cơn đau nhức kinh khủng đến mức cô phải đứng bật dậy ngay lập tức.
Phó Thiên Hàm cũng kinh ngạc nhìn biểu cảm của cô vừa lo lắng vừa nói...
"Em sao thế ? Không khoẻ sao"
"Tôi..tôi chỉ bị đau đầu bình thường thôi..nghĩ ngơi và uống thuốc vào là xong" - Lạc Ân yếu ớt đứng dậy đi vào phòng ngủ kéo ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc trên vỏ ghi là