Hộp đêm Kỉ Xuân, nơi vui chơi giải trí lớn nhất thành phố do Phó Thiên Hàm làm chủ.
Không chỉ là nơi vui chơi uống rượu bình thường cho các bật thượng lưu mà còn là nơi trao đổi làm ăn buôn bán phi pháp.
Lạc Ân sau khi tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng kín, tay cô lại bị trói vào thanh giường miệng cũng bị dán chặt lại.
Tên canh giữ nhìn thấy cô tỉnh lại thì lập tức gọi điện, một người phụ nữ thân hình mập mạp dường như là người quản lí ở đây trên tay còn mang cả roi da theo.
"Là cô ta sao ? Trông cô ta không giống người nghèo khổ chút nào"
"Bớt lôi thôi đi, Phó tiên sinh lệnh cho bà canh trừng cô ta đợi ngài ấy đến giải quyết"
"Hiểu rồi, cô ta xinh đẹp thật đó...nếu gia nhập vào đây sẽ giúp cho chúng ta nâng cao doanh thu đấy"
"Không có lệnh của Phó tiên sinh thì đừng động vào cô ta...hàng hôm nay đưa đến cũng canh trừng cho cẩn thận đấy"
"Ừm..."
Lạc Ân bình tĩnh một chút phản kháng cũng không có khiến bà ta vô cùng thấy lạ, nhìn qua thì cũng biết cô ta không phải như mấy con hàng bà ta gặp chỉ là một cục tiền lớn như vậy bỏ không thì phí quá.
"Này..mày cũng biết điều phết nhỉ, không sợ sao ?"
Bà ta mạnh tay gỡ miếng dán trên miệng cô, giọng điệu cười cợt nói.
Lạc Ân cười lạnh nhìn chằm chằm vào mắt bà ta.
"Bà dám động vào tôi...thì tôi không biết xác của bà sẽ nằm ở đâu đâu"
"Con nhỏ láo toét mày biết tao là ai không ?"
Bà ta tức giận tát vào mặt cô một cái, lời nói lẫn thái độ khiêu khích của Lạc Ân khiến bà ta quên mất lời dặn lúc nãy của thuộc hạ bên cạnh Phó Thiên Hàm dường như bà ta quản lí ở đâu lâu quá nên quên mất giới hạn của mình.
"Người ta gọi bà là Ung mama cũng là một trong số thuộc hạ lâu năm của Phó Thiên Hàm đúng không ?"
"Phó tiên sinh bắt mày về đây mà không giết thì có lẻ mày gây chuyện không nhỏ nhỉ"
"Muốn biết không ?"
Ung mama tò mò ghé gần lại, Lạc Ân cười ám mị nói nhỏ vào tai bà ta.
Không biết nói gì mà khiến bà ta toát cả mồ hôi lạnh giật người đứng thẳng dậy...
Một hồi sau, Lâm Triết Uy cùng Giản Dương là một trong số thuộc hạ thân cận của Phó Thiên Hàm đến nhưng còn hắn thì không thấy đâu.
Lâm Triết Uy đến kiểm tra số doanh thu còn Giản Dương đến xem xét hàng chuyển đến khá ồn ào bên ngoài.
Lạc Ân bị trói chặt đến mức tê cả tay xung quanh cũng không có một đường nào để thoát.
Lâm Triết Uy đến mở cửa ra thì thấy Lạc Ân vô cùng bình tĩnh ngồi đó.
"Ây ui..mỹ nhân à cô hết chạy rồi sao ?"
"Phải đó sao mà chạy được khi bị lũ khốn các anh trói chặt như vậy"
"Đừng có trách tôi