Trong phòng khách, Phó Thiên Hàm đã nghe kể lại toàn bộ sự việc.
Thật ra vốn dĩ Lạc Ân muốn đích thân đến đây thăm Phó phu nhân nhưng đột nhiên cô lại không muốn đi vì khó xử nếu gặp lại hắn, Lạc Mi đã đề nghị đưa Tiểu Tấn đi cùng..vì cô không thể ích kỉ vì thù oán bản thân mà không để thằng bé gặp ba ruột của nó.
"Cô ấy đang ở đâu ?"
"Chị ấy đang ở biệt thự Lạc Gia"
Phó Thiên Hàm đứng dậy cầm lấy áo khoác rời đi cả phu nhân cũng hối thúc, nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc hoá giải khuất mắc trong lòng.
Ngoài cửa, Phó Thiên Hàm đi ra nhìn thấy Tiểu Tấn đang đối diện nhìn chằm chằm hắn.
Nụ cười hạnh phúc không thể diễn tả tâm trạng vui mừng của hắn lúc này, con trai hắn đã lớn thế này rồi..
"Con tên gì.." - Phó Thiên Hàm ngồi xổm xuống.
"Mẹ cháu nói không được xưng tên với người lạ"
"Ta là cha ruột của con, không phải người lạ.."
Phó Thiên Hàm ôm Tiểu Tấn vào lòng vui mừng chỉ là thằng bé đẩy ra chạy lại Lạc Mi không nói không rằng.
Có thể là quá đột ngột khiến thằng bé không chấp nhận lúc này.
"Phó tổng anh cứ đi trước đi.."
"Ba và mẹ sẽ đến đón con.." - Phó Thiên Hàm gật đầu không quên nhìn con trai tạm biệt.
------------------------------------------
Biệt thự Lạc Gia, người quản gia mở cửa nhìn thấy Phó Thiên Hàm gấp gáp đi đến đây.
"Ân Nhi đâu, tôi muốn gặp cô ấy"
"Tiểu thư nói không muốn gặp ai cả.."
"Để cậu ấy vào đi" - Lạc Hồng Quan từ bên trong đi ra chậm rãi cất giọng, quản gia lập tức lùi lại mời hắn vào trong nhà.
"Cảm ơn Lạc lão gia"
Lạc Hồng Quan khẽ gật đầu điềm đạm, Phó Thiên Hàm nhanh chóng đi lên phòng nhìn thấy Lạc Ân đang từ phòng tắm bước ra...đã lâu như vậy hắn mới có thể gặp lại cô, người phụ nữ hằng đêm hằng giờ hắn chờ đợi.
"Sao anh lại.." - Lạc Ân chưa dứt câu thì hắn đã ôm trầm lấy cô vui mừng giống như một đứa trẻ.
"Ân Nhi..đúng là em rồi, anh thật sự rất nhớ em"
"Buông ra.."
"Không..anh sẽ không bao giờ buông, có chết cũng không buông nữa"
"Anh định cứ như vậy mà nói chuyện sao ?"
...
Sau một lúc, Lạc Ân mặc một lớp áo khoác mỏng ở ngoài rồi quay sang nhìn hắn...ánh mắt của hắn vẫn nham hiểm không thay đổi, nụ cười cũng thế.
"Tôi nghe qua chuyện của anh và Lucy rồi...nghe bảo cô ta vì đau lòng quá nên quyết định bay về Anh"
"Phải, anh không thể cưới cô ta vì anh chỉ muốn cưới em mà thôi..Ân Nhi sao em không nói cho anh biết việc em mang thai"
"Đến lúc ở nước M tôi cũng mới biết bản thân mang thai đã hơn hai tháng...dù sao vẫn bình an"
Phó Thiên Hàm đau lòng ôm chặt lấy cô, bàn tay lớn lại ấm áp như ngày nào vây lấy cô một lần nữa.
Phó Thiên Hàm kể lại cho Lạc Ân nghe lí do năm đó hắn đồng ý cưới Lucy khiến cho Lạc Ân bất ngờ.
Bầu không khí nhẹ nhàng làm cô không thể buông hắn càng không thể đẩy hắn ra.
"Ân Nhi..chúng ta làm đám cưới nhé.."
"Hứa với em không được lừa em hay giấu em bất cứ điều gì nữa được không ?"
"Được, anh lấy tính mạng của mình để bảo đảm"
Lạc Ân mỉm cười hôn lên môi hắn một cái, Phó Thiên Hàm ngay lập tức nắm tay cô lại ngồi lên đùi mình tiếp tục nụ hôn mạnh bạo kia.
Bàn tay thô bạo cởi sạch quần áo trên người rồi hai người quấn lấy nhau suốt mấy tiếng đồng hồ trong căn