Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Bạch Lang Quân [4]


trước sau

4.

Tiếng rồn rột vụn vặt rơi vào thính giác đánh thức Vương Nguyên giữa giấc ngủ chập chờn, y chống đỡ cơn nhập nhèm buồn ngủ, giương mắt nhìn động vật ăn cỏ đầu tiên sau bao ngày lưu lạc. Con thỏ ôm củ cà rốt nhỏ ngồi cách y không xa, hai mắt đỏ hồng ngơ ngác nhìn y khiến Vương Nguyên nhịn không được muốn vuốt ve nó.

Bộ lông tơ trên người thỏ con rất mềm rất mềm, hơn nữa nó còn vô cùng nhu thuận để mặc Vương Nguyên sờ sờ cái tai to trên đầu mình, híp mắt dễ chịu nằm trong lòng bàn tay y. Bụi cây phía sau rung rung vài cái, một đôi mắt lam sẫm xuất hiện, vừa nhìn thấy con thỏ trên tay Vương Nguyên liền tối sầm xuống, vút một cái phóng tới.

“Aiii ngươi làm gì vậy...”

Tiểu bạch lang bất mãn chà chà móng vuốt thị uy với con thỏ, hai chân trước đạp lên người Vương Nguyên đè y nằm xuống đất, trong mắt là ý tứ cảnh cáo không cho phép Vương Nguyên động đậy. Sói trắng nhe nanh múa vuốt muốn đuổi khách không mời mà tới mau thức thời nhanh cút, thế nhưng con thỏ dường như không có ý định đi, chỉ rung rung mấy cái râu mềm trên mép tựa như đang cười cợt, đến lúc sói trắng nhảy vồ tới nó mới phóc phóc nhảy mất, tốc độ quả thật không thể xem thường.

Vương Nguyên méo xệt lồm cồm bò dậy, cảm giác trước người ran rát đoán chừng là đã bị xước, liền cẩn thận vốc nước lên tẩy rửa. Con sói ban đầu chỉ nhìn y tự mình xử lí, lúc sau không biết nghĩ cái gì liền chậm rãi bước tới gối đầu lên đùi y, hành vi làm nũng có một không hai khiến Vương Nguyên phì cười, cũng lặng lẽ vốc nước lên rửa sạch bốn cái chân dính bùn của nó. Lúc sờ đến tai mới phát hiện con thú buồn cười này cư nhiên rách mất một mảng lông.

“Chủ nhân của ngươi đi đâu rồi...? Vì sao ta chưa từng nhìn thấy hắn xuất hiện cùng ngươi?”

Con sói rung lỗ tai từ chối trả lời.

Mà cho dù có muốn thì hắn cũng chả nói được tiếng người đâu.

“Ngươi nói xem, hắn rốt cuộc là yêu quái phương nào, cư nhiên có thể biến hình...”

Hừ hừ, bổn bạch lang vốn là linh thú trong lang tộc, mới không phải yêu quái!

“Thật ra ngoại trừ những lúc giở trò kỳ quặc ra, hắn vẫn là đối với ta rất tốt...”

Còn phải hỏi sao? Không đối tốt thì tha ngươi về làm gì?

“Ngươi có biết vì sao không...?”

Con sói đã nhắm mắt lại, vấn đề này, hắn kỳ thực cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Chỉ là lúc đó nhìn thấy một con người đang ở lằn ranh giữa cái chết và sự sống, nhìn thấy bộ dáng chật vật khổ sở của y liền sinh ra phiền muộn, khi ôm y vào lòng liền cảm thấy khoảng trống của cái gọi là cô độc từng chút một được lấp đầy, trong lòng mơ hồ nảy sinh một loại tâm trạng vừa ý thỏa mãn chưa bao giờ có.

Cho nên hắn muốn chiếm lấy y, đánh dấu y, chỉ có hắn mới được chạm vào y.

Nhìn tên thỏ tinh giả vờ bán manh kia là thấy không lọt nổi vào mắt rồi.

Vậy mà người này còn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn con thỏ kia, cười với nó.

Tiểu bạch lang gừ gừ nhẹ trong miệng, đêm nay phải trừng phạt y để y chừa cái tật hay sờ mó lung tung!

Vì thế tối đến, sơn động ánh trăng lại là một mảnh xuân sắc.

“Ưm, không được, ta sắp...ta sắp...A!”

“Ngươi nhẹ một chút...ân, không phải nơi đó...”

“Ân, chỗ kia ngứa, dùng lực...A, đúng rồi...”

“A..a..ưm, a...ta, ta không chịu được nữa...”

Vương Nguyên nằm úp sấp trên người Vương Tuấn Khải, mông nhỏ bị hắn nắm lên cao tiến tiến xuất xuất, y chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy cự vật to lớn bất thường của dã thú đâm chọc vào hậu đình, mỗi khi xỏ xuyên đều nén chặt trong cúc huyệt thay đổi góc độ, khiến y thẹn đỏ mặt lại không thể nói được. Mồ hôi hai người hòa thành một, tiếng thở dốc cùng âm thanh giao hợp liên tục vang lên, Vương Nguyên lúc đầu còn giữ được chút thanh tỉnh, về sau càng nói càng lộn xộn, bị Vương Tuấn Khải nắm cằm hôn trụ.

Nước bọt chảy xuống khóe môi, y run rẩy ôm cổ dã thú, phía dưới chịu sự sáp nhận cường độ mạnh, đầu óc đã nhũn thành tương hồ.

“Không muốn, không muốn...a, ta điên mất...”

Trong lúc mờ mịt quay cuồng, y theo quán tính ngước nhìn đối phương, tuy biết rằng người này không phải Vương Tuấn Khải trong hoàng cung nhưng không thể khống chế thốt lên:

“Vương Tuấn Khải, ngươi...”

Y vừa nói xong liền cảm giác thứ bên trong trướng lớn, thô to dị thường nhồi đầy phía sau y, Vương Nguyên hoảng sợ không biết hoa cúc của mình có bị thao đến nứt ra hay không. Dã thú đỏ tươi đôi mắt âm trầm nhìn y một cái, ném y xuống đất thô bạo xoay nghiền cự vật trong mông y, dâʍ ŧɦủy̠ ồ ạt bị ép chảy ra ngoài, điểm mẫn cảm trong người Vương Nguyên bị mạnh mẽ tấn công, làm cho kɦoáı ƈảʍ cực độ tê rần kinh khủng đánh úp lên người y, cuốn phăng y trong thủy triều du͙ƈ vọиɠ dập dìu sóng dữ. Vương Nguyên ngẩng đầu hét lớn, nửa thân dưới kịch liệt lay động theo động tác của Vương Tuấn Khải, cái eo mảnh khảnh của y cơ hồ mỏi đến muốn đứt lìa, hai chân vô lực buông thõng sang hai bên. Vương Tuấn Khải tách rộng cửa huyệt đỏ tươi, giống như phát cuồng ra sức công phá cửa ải, gầm một tiếng ôm lấy nam tử đỉnh lộng liên tục, công thành đoạt đất.

Vương Nguyên cảm giác nửa người dưới đã mất tự chủ, chân dang rộng ra, ngọc hành phía trước run rẩy lắc lư, bị Vương Tuấn Khải nắm lấy liền triệt để rơi vào tay giặc.

[Thật ra ngoại trừ những lúc giở trò kỳ quặc ra, hắn vẫn là đối với ta rất tốt...]

[Ngươi có biết vì sao
không...]


Du͙ƈ vọиɠ sâu thẳm điên cuồng xoáy trong mắt hắn, Vương Tuấn Khải tiết trong cơ thể y, chậm rãi đưa ý niệm tuyệt đối vào đầu Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải tuy thuộc lang tộc sống đến gần ba trăm năm nhưng chẳng dậy nổi hứng thú tìm bạn lữ, bởi vì hắn cho rằng một con sói thì chỉ cần sống độc lập đến hết đời là đủ, bạn lữ con cái gì đó có phần quá xa vời. Cũng bởi tại lang tộc lắm công hiếm mẫu, đa phần các giống cái đều có hôn ước từ nhỏ, kẻ mồ côi cha mẹ không thân bằng quyến thuộc như hắn còn lâu mới xớ rớ được tới bọn họ, cho nên từ nhỏ Vương Tuấn Khải đã rời bỏ bộ tộc sống đơn độc một mình. Hắn đã nghĩ bản thân sẽ cứ như vậy cho đến khi, hắn gặp Vương Nguyên.

Cho đến khi, hắn nếm được mùi vị mê người của y.

Vương Nguyên đang mệt muốn ngất đi cho rồi, trong đầu vang lên âm thanh trầm thấp y chưa từng nghe thấy, băng giá lạnh lùng nhưng ẩn ẩn ôn nhu vô hạn.

[Sinh con cho ta đi.]

“Sinh cái gì chứ...” Y lẩm bẩm chìm vào giấc ngủ, cuộn thành cục nằm trong lòng Vương Tuấn Khải, mơ hồ cảm giác cỏ may đêm nay hình như dễ chịu hơn bình thường, lại nghe được mùi vị quen thuộc trên người hắn, mê mang thiếp đi.

Không phải sức khỏe y tệ hại, mà con sói tinh này rõ là tinh lực dồi dào! Con người căn bản không đọ được ác thú được không!

Trong lúc mơ màng hình như có nghe được thanh âm trầm thấp từ tính của ai đó, nhưng Vương Nguyên quá mệt mỏi dứt khoát bỏ qua, để mặc ý thức trôi dạt về nơi xa xăm nào đó.

Bảy ngày sau, Vương Nguyên gặp lại con thỏ gặm cà rốt lần trước từng thấy, vừa mới lên tiếng muốn chào nó, dạ dày dâng trào một cảm giác chua lè kỳ quái. Y nhớ là trong khoảng thời gian này mình không hề ăn gì ngoài thịt thú, cho nên nói là thịt vào bụng bị ôi thiu?

Vương Nguyên bám vào cửa động nôn khan hết lần này tới lần khác, nôn đến mật xanh mật vàng đều muốn vọt ra nhưng vẫn không tài nào hiểu được mình mắc phải cái gì. Con thỏ nghiêng đầu nhìn sắc mặt trắng bệch tái nhợt của y, rung rung hai lỗ tai dài ngoẵng rồi nhảy đi mất.

[Nè người anh em, ta có tin quan trọng muốn thông báo. Đổi lại ngươi tặng ta một bó thảo dược trị thương đi.]

[...]

[Ê, chuyện này thực sự đáng giá đó...Được rồi, nửa bó cũng được.]

[...]

[Ta nói thật mà!! Ta lấy bạn lữ của ngươi ra thề!]

[...Cút!!!!!!]

[Ai nha nha nha thôi thôi ta nói! Bạn lữ của ngươi hình như không khỏe lắm...Ế? Ngươi đi đâu vậy??]

Ưm, quá là khó chịu.

Vương Nguyên cúi người vỗ nhẹ cổ họng, từng đợt buồn nôn trong ruột gan cứ quặn lên như muốn tống hết toàn bộ lục phủ ngũ tạng của y ra vậy, y chỉ vừa mới nuốt xuống một miếng thịt mà cơ thể đã phản ứng đáng sợ như thế, lúc này nhìn thấy miếng mỡ bóng loáng đặt trên phiến lá sạch sẽ càng ghê tởm hơn, dạ dày lại cuồn cuộn lên án. Vương Nguyên đối với tình hình này vô cùng lo lắng, lẽ nào thức ăn ở đây không phù hợp với y?

Quả thật giống hệt nữ nhân lúc thai nghén vậy!

Vương Nguyên nghĩ đến đây liền bị ý tưởng của mình dọa sợ. 

Cái gì gọi là thai nghén? Y cũng không phải nữ nhân thực sự a!

Vương Nguyên vỗ trán tự cho là mình ngốc trong rừng đến mụ mị mất rồi, vụt đứng dậy quay vào trong, bởi vì đứng quá lâu nên máu huyết không thông, vừa cử động đầu óc liền quay cuồng choáng váng, trước mặt tối sầm.

Vương Tuấn Khải ba chân bốn cẳng phi vèo qua đỉnh đầu ngọn cây, nhanh như chớp phóng tới vừa kịp lúc ôm gọn nam tử nhân loại vào người, cả hai lăn vài vòng trong sơn động, Vương Nguyên trong lòng hắn hỗn loạn vài giây, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt màu lam quen thuộc, không khỏi lăng lăng nhìn hắn.

Vương Tuấn Khải chưa từng gặp y vào buổi sáng, nói đúng hơn là, hắn chưa từng dùng hình dạng con người tiếp cận Vương Nguyên ban ngày.

Hiện tại trông thấy rành rành mười mươi diện mạo kia, Vương Nguyên cảm khái quả thật quá giống hoàng huynh, nhưng là người này còn có một đôi song đồng lam nhãn cùng với đôi tai trắng muốt bị mất một mảng lông.

Chờ chút, tình huống này hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện