Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Ngốc, Mau Tới Đây [2]


trước sau

2.

Chưa bao giờ Vương Nguyên cười nhiều như vậy.

"..." Tiểu ca nhi toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có thắt lưng là miễn cưỡng được che chắn - quỳ úp sấp xuống góc tường cười đến hai bả vai run lên. Sau lưng cậu là cái giường lớn màu xanh lam in hình gấu Pooh, trên giường hiện giờ có một sinh vật đang siết chặt quần áo, vẻ mặt trung trinh tiết liệt thề chết không chịu buông tay.

Vương Tuấn Khải nước mắt lưng tròng, bi phẫn che hai tay bắt chéo trước ngực, hét một câu mà cả đời này Vương Nguyên không thể quên được: "Không được tới đây!!! Không được làm bậy!! Nếu, nếu không ta sẽ khóc đó!!"

"..." Vương Nguyên từ dưới đất bò lên, quẹt ngang khóe mắt vì cười đến suýt khóc, mím môi kìm nén. Thuở đời nay chỉ mới nghe có ca nhi sợ bị nam nhân cưỡиɠ ɠiαи, không ngờ tình huống trái ngược lại xảy ra trên người cậu, bảo cậu giữ bình tĩnh sao được.

Sau khi câu dẫn tên ngốc, Vương Nguyên đã suy tính đủ điều, hoặc là hắn sẽ mở cửa đuổi cậu đi - dù sao thì bản tính bảo vệ chủ quyền của nam nhân rất là cường đại, hoặc hắn bị sắc dụ mê hoặc, trực tiếp ăn luôn cậu, ân, Vương Nguyên vẫn cho rằng đây chính là phương án có khả năng cao nhất. Không nghĩ tới phản ứng của Vương Tuấn Khải lại đi theo chiều hướng này, cậu không biết nên khóc hay nên cười tới khóc luôn đây...

Vương Nguyên ngó vẻ mặt "tôi có chết cũng không thỏa hiệp" của kẻ nào đó, cơn buồn cười dâng tới cuống họng bị cậu ép xuống, tiểu ca nhi cắn cắn môi vén áo bò lên giường, mặc kệ vị kia vẫn bày ra vẻ kiên cường bất khuất, chậm rãi áp sát dồn hắn vào tường. Vương Nguyên hứng thú nhìn cả người Vương Tuấn Khải co rúm cuộn thành con sâu non, mắt hạnh ném cho hắn cái mị nhãn, từ từ sáp lại gần: "Ân? Sợ? Vừa nãy ai mới bảo là không dám đấy nhỉ? Tại sao bây giờ lại hèn nhát không dám thừa nhận rồi? Đúng là kẻ ngốc nha!"

"Tôi nói tôi không phải kẻ ngốc!!" Đồng chí Khải vẫn kiên định với tư tưởng của mình, nhăn mặt run rẩy nói: "Đừng có tới đây mà, tôi sợ..."

"Sợ cái gì chứ, em không phải yêu quái, em là ca nhi..." Vương Nguyên giơ cổ tay trắng nõn lên, phía trên có một dấu chấm chu sa đỏ nhạt, màu sắc hơi tái, không quá tươi sáng: "Dù nó có chút khiếm khuyết nhưng vẫn đủ chứng minh em là ca nhi!"

"Vì cậu là ca nhi nên tôi mới sợ biết không!!" Ngốc Khải lớn tiếng nói, sau đó ỉu xìu xuống rấm rứt cắn ngón tay: "Dì Lâm nói ca nhi rất nguy hiểm, không nên tiếp xúc..."

Vương Nguyên ngẩn người, dì Lâm chính là người đàn ông vừa nãy chăm sóc cho Vương Tuấn Khải sao? Tốt lắm, thu phục ông ta luôn!

"Dì Lâm nói không sai, nhưng mà ca nhi không có nguy hiểm." Vương Nguyên cười cười, mi mắt cong thành chiếc cầu đáng yêu vô cùng: "Không tin anh cứ thử đến a?"

Mặt Vương đại ngốc viết ba chữ --- Tôi không tin!

Vương ca nhi tích cực chớp mắt ủy khuất --- Thật mà!

Vương Tuấn Khải hít hít mũi, cúi đầu vò góc áo: "Nhưng, nhưng mà tại sao cậu lại xuất hiện trong phòng tôi..."

Vương Nguyên: "..." Bây giờ mới nói câu này có phải là quá muộn rồi không?

"Anh không nhớ gì sao?" Vương Nguyên lại dùng chiêu mỹ nhân kế mix khổ nhục kế, nước mắt như suối tuôn ra: "Tuần trước chúng ta vừa gặp nhau anh đã nói rất yêu em, muốn cưới em làm chính thất, sau đó...sau đó chúng ta..."

"...!!" Vương Tuấn Khải trợn to mắt: "Oa..."

Hắn nhìn nhìn gương mặt đầy nước của Vương Nguyên, lại nhìn nhìn cái bụng nhỏ trắng bóc lấp ló dưới lớp áo, vẻ mặt nghi hoặc: "Cho nên trong này đã có cái trứng?"

"...Không phải trứng, là cục cưng." Vương Nguyên kiên nhẫn sửa lại.

"Cục cưng?"

"Ân, là cục cưng."

"...(_ _|||)"

Vương Tuấn Khải đột nhiên làm ra vẻ mặt suy sụp, thất hồn lạc phách: "Sao tôi không nhớ gì hết vậy..."

"Em nhớ là được rồi." Vương Nguyên hài lòng cười khẽ, thình lình nhào tới cưỡi lên người Vương Tuấn Khải: "Như vậy cũng không tốt lắm, không bằng chúng ta hảo hảo ôn lại chuyện cũ để anh nhớ ra..."

Vương Tuấn Khải bị cái mông mềm mại đột ngột va chạm, còn có vẻ mặt xinh đẹp câu nhẫn và cơ thể ca nhi dẻo dai dụ hoặc đong đưa trước mặt, đầu tiên là ngu người ngốc lăng, tiếp theo...

...Òa khóc.

"Oa..." Vị nào đó rất không có hình tượng gào lên, rõ ràng là một chàng đẹp trai không thua kém minh tinh điện ảnh, mắt mũi lại nhăn tít cả vào nhau, khóc đến mức mặt đều ướt, khóc đến thương tâm: "Oa...Không chịu, không chịu đâu..."

Vương Nguyên sửng sốt chốc lát, đẩy ngã cái tên đang khóc cực kỳ thảm thiết xuống giường, chống tay lên ngực hắn hứng thú dào dạt: "Không chịu cái gì a? Em đây là đang chịu trách nhiệm với ăn, có ăn ốc đổ vỏ đâu mà anh sợ."

"Hu hu cậu thật xấu xa! Ca nhi thật xấu xa!!"

"..." Vương Nguyên hoài nghi phải chăng vốn từ của Vương đại ngốc chỉ dừng lại ở "xấu xa" và "nguy hiểm"? Cậu liếm liếm môi, dí sát mặt mình vào mặt hắn, hơi thở nóng rực phả ra đầy khiêu khích, ánh mắt đảo loạn dò xét như thể đang trêu ghẹo con cái nhà lành, hai chân kẹp chặt hai bên sườn Vương Tuấn Khải, nhẹ nhàng nhúc nhích mông: "Xem, đâu có gì đáng sợ, rất vui vẻ là đằng khác, anh khóc làm cái gì chứ, em cũng không ăn thịt anh, em đến là để cho anh ăn mà, Khải Khải..."

Vương Tuấn Khải bị cậu làm rộn, dẩu môn oán niệm: "Không phải, cậu là người xấu, chỉ chuyên làm việc xấu..."

"Anh không thử sao
biết nó xấu?" Vương Nguyên yêu nghiệt nhướng mày: "Tới đây nếm nếm một chút mới biết chứ!"

Vương Tuấn Khải nghi ngờ hỏi lại: "Thật sự không có xấu?"

"Đương nhiên." Vương Nguyên kéo hắn dậy, trở mình nằm xuống, nắm tay hắn đặt lên hai núm tròn trước ngực cậu, đầu lưỡi phấn nộn vươn ra liếm liếm môi: "Mau sờ đi, sờ đi.. Rất mềm có đúng không, còn rất...A... chính là như thế, ưʍ...Thoải mái..."

Vương Tuấn Khải dùng vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm hai đầṳ ѵú nho nhỏ, dưới tác động xoa nắn bóp véo của hắn dần cứng lên, xúc cảm kỳ lạ chuyển từ mềm mại sang cứng rắn khiến hắn kinh ngạc thốt lên, siết mạnh một cái.

"A..! Đau..." Vương Nguyên đáng thương rêи ɾỉ, lại nắm tay hắn giải thoát cho vú của mình, kéo hai bàn tay trượt xuống sờ soạng eo hông, mơn trớn tại phiến mông co dãn nộn thịt, dẫn dắt hắn vuốt ve cơ thể mình, cổ họng thanh thanh thoát ra chuỗi ngâm nga dễ nghe, như ma âm lôi kéo hắn vào thế giới tình sắc.

"Woa..." Ngốc Khải ngạc nhiên như thể vừa khám phá ra châu lục mới, vừa xoa nắn vừa quan sát biểu tình của tiểu ca nhi, hắn để ý, mỗi lần chạm vào da thịt mát mẻ trơn mịn là tiểu ca nhi sẽ rêи ɾỉ nỉ non, rất giống cái kèn hơi! Động tới liền kêu lên!

"Ưm...đừng chỉ sờ như vậy nha, tới đây, ngậm nó vào..." Cậu nâng đầṳ ѵú đến bên miệng hắn, nhưng Vương Tuấn Khải chỉ lùi ra, nhíu mày: "Có ăn được đâu!"

Vương Nguyên cười khẽ: "Không thử sao biết...? Lại sợ? Hửm?"

"Mới, mới không có sợ!" Hắn hùng hồn đáp, lập tức ngậm vào, răng nanh sắc bén vô tình cọ lên núʍ ѵú khiến Vương Nguyên run rẩy rên lên, gương mặt ửng hồng càng ngập màu tìиɦ ɖu͙ƈ: "A...Còn nơi này nữa..."

Cậu đưa chân cọ xát người hắn, khí quan của ca nhi chỉ bằng một nửa nam nhân, màu sắc phấn hồng lại xinh xắn đáng yêu, lúc này đang dần bị khơi mào mà đứng thẳng lên, đụng đến Vương Tuấn Khải.

"A, nó, nó, nó cư nhiên cứng..." Ngốc Khải trợn mắt khiếp sợ: "Không phải là cậu có bệnh chứ?!"

Vương Nguyên giữa lúc bị tìиɦ ɖu͙ƈ vùi dập lại nghe được tin tức giật gân, suýt chút nữa cười ra tiếng: "Thế anh chưa bao giờ cứng sao?"

Ngốc Khải lắc đầu, vẫn đang chìm trong trạng thái Alpaca chạy trên thảo nguyên xanh: "Thật kỳ lạ..."

"Cầm lấy nó...A~ dùng đầu ngón tay ma sát lỗ nhỏ.. A...a...~"

Tiểu ca nhi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ vặn vẹo cơ thể, biểu tình trên mặt càng thêm say đắm, hơi thở phun ra từ đôi môi đỏ mọng quyến rũ vô cùng, tính khí trong tay Vương Tuấn Khải rỉ ra dâʍ ɖịƈɦ trong suốt, chảy xuống kẽ tay hắn.

Vương Tuấn Khải đang chăm chú quan sát phản ứng sinh lý của tiểu Vương Nguyên, đột nhiên cảm thấy dưới quần mình ươn ướt, hắn nheo nheo mắt sờ xuống mông cánh hoa đang lắc lư cọ xát, bàn tay chạm đến cúc hoa phía sau, một phen tròn mắt.

"Cậu, cậu, cậu phía sau..."

"Ân...?" Vương Nguyên vẫn không ngừng ngọ nguậy, khóe môi kéo lên một cung độ nhàn nhạt, mỗi ca nhi động tình đều bị ướt cả mặt trước lẫn mặt sau, tên đại ngốc này chắc là đã phát hiện rồi đi? Vốn dĩ không tính tiến triển nhanh như vậy, nhưng nếu cuối tháng này mà thực sự không có cục cưng trong bụng, cậu sẽ khó ăn nói với gia chủ nhà Vương Tuấn Khải nha.

Vương Nguyên rêи ɾỉ chậm rãi chuyển mình nằm úp sấp lại, từng động tác uyển chuyển nhu mì như phim chiếu chậm, đảm bảo Ngốc Khải có thể nhìn thấy không bỏ sót thứ gì. Cậu dang rộng hai chân, nâng cái mông vểnh lên cao, mười đầu ngón tay thon dài tách cánh mông sang hai bên để lộ cúc huyệt xinh đẹp đang chảy nước ròng ròng, nhẹ giọng than khẽ: "Cho ngón tay vào...Ưm, nhẹ một chút...Em, em là lần đầu tiên a..."

"Nha." Vương Tuấn Khải ngốc ngốc làm theo.

"Đâm sâu tới, đúng...xoáy tròn ngón tay...a.. ân, hm, ưʍ..." Thật không nghĩ cảm giác này lại tê dại như vậy: "Thêm một ngón nữa đi..."

"Ngô, không đau sao?"

Vương Nguyên gật rồi lại lắc: "Có một chút...A.. ~ Nữa, nữa..."

Cho đến khi bốn ngón tay đã có thể ra vào thuận lợi ở huyệt khẩu, trên tay Vương Tuấn Khải cũng đã dính dấp một mảng xuân thủy, hắn đưa lên nhìn, phát hiện mùi vị cùng màu sắc này giống như thức tỉnh thứ gì đó trong người hắn, thứ mà hắn chưa bao giờ được cảm giác qua.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện