Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
“Đến nhà anh ăn cơm?” Lâm Ôn quay đầu nhìn túi giữ nhiệt ở ghế sau, “Đồ ăn trong đó đâu?”
Khi Lâm Ôn bắt đầu lên xe, cô đã nhìn thấy cái túi giữ nhiệt quen thuộc, biết Chu Lễ sáng sớm đã ở gần nhà cô, không phải ngẫu nhiên mà là tới đưa cơm cho cô.
Bình thường cô không cảm giác sâu sắc như vậy, nhưng mấy ngày nay cô đã nhận ra một cách sâu sắc về sự may mắn khi có người đồng hành xung quanh những lúc cô đơn và không nơi nương tựa.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy lúc trước đối xử “hung dữ” với Chu Lễ là thật sự không tốt, đang định nói vài lời nhẹ nhàng đã nghe Chu Lễ mở miệng: “Chút nữa sẽ để em ăn đồ trong đó, tôi ăn đồ mới nấu.”
“……”
Tuy biết Chu Lễ đang chọc cô, nhưng ngọn lửa nhỏ vẫn đọng lại trong miệng Lâm Ôn.
Trước đây không phải như vậy, có lẽ vừa rồi cùng nhau trải qua hoạn nạn và cãi vã, Lâm Ôn mới nhận ra rằng cô nảy sinh tính xấu trước mặt Chu Lễ, nhưng không biết tính xấu này sẽ tồn tại trong bao lâu.
Điều này không được tốt lắm.
Lâm Ôn cố hết sức tiêu diệt ngọn lửa nhỏ, nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Chu Lễ lái xe, liếc nhìn cô một cái rồi bật cười, thích thú trước dáng vẻ của cô.
Anh không nhịn được muốn xoa đầu cô, nhưng kiềm chế lại, dùng hai tay nắm chặt vô lăng.
Xe vào tầng hầm, Chu Lễ tháo dây an toàn.
Sau khi xuống xe, anh lấy xe lăn mở ra, để Lâm Ôn ngồi lên, sau đó lấy túi du lịch, túi giữ nhiệt, thuốc mới mua, những sản phẩm “hàng | cấm” của Lâm Ôn, và một chiếc cặp của anh, đặt toàn bộ lên chân Lâm Ôn.
Lâm Ôn bị nhét một đống đồ, che hết dưới cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, hơi ngửa đầu, mở to mắt nhìn người nọ.
Chu Lễ bật cười: “Biết hiện tại em giống gì không?”
“……”
Cặp sách được đặt ở bên ngoài, Lâm Ôn dùng ngón tay cầm lên, hợp tác: “Xe mua hàng đúng không?”
Chu Lễ cười ra tiếng, lần này rốt cuộc không nhịn được, duỗi tay vỗ đầu Lâm Ôn.
Lâm Ôn nhớ tới cảnh tượng lần trước ở trong bếp của biệt thự, Chu Lễ xoay mặt Tiêu Bang, sau đó dùng một chân đá.
Giờ phút này cô có một sự thôi thúc để đồng cảm.
Nhưng cô tạm thời không thể có hành động quyết liệt như vậy, chỉ có thể trả lại chiếc cặp trên chân cho chủ nhân của nó.
“Tự anh cầm đi.” Cô nói.
Không phải cô ngây ngô không giúp người khác, mà thật sự không thể cầm được nhiều đồ như vậy trên chân, chiếc cặp đã tuột khỏi đầu gối.
Chu Lễ cầm chiếc cặp, thuận tay lấy hai túi nilon luôn.
Lâm Ôn nói: “Cái này em cầm được.”
“Được rồi, cô bạn nhỏ, em nên nghỉ ngơi.” Anh móc cái túi trên tay vịn, rồi đẩy xe lăn đi về phía trước.
Lâm Ôn: “……”
Nhà Chu Lễ ở tầng 27, thang máy vào nhà.
Thay giày trước khi vào cửa, Lâm Ôn từ trên xe lăn đứng dậy, bị Chu Lễ đẩy ngồi lại.
Chu Lễ lấy cho cô một đôi dép lê, nói: “Ngồi thay.”
Trước đó Lâm Ôn sợ ba mẹ phát hiện vết thương ở chân nên mang giày kín mít. Sau khi ra khỏi nhà, cô nới lỏng dây giày bên chân trái thật rộng thì chân không bị đau.
Dây giày bên chân phải bị buộc quá chặt, Lâm Ôn đá gót chân, nhưng giày không bị cọ ra chút nào, cô đành phải cúi xuống tháo dây giày rồi mới cọ rớt giày.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ôn tới nhà Chu Lễ, cô ngồi trên xe lăn đi vào nhà, bị sốc bởi không gian trống trải của ngôi nhà.
Phòng khách thật lớn, ghế sô pha, TV, bàn làm việc, giá sách, nhìn thoáng qua có thể thấy đủ loại đồ đạc, không cần trang trí thêm.
Lâm Ôn cảm thấy đây giống như ngôi nhà trong phim truyền hình, có vị trí đẹp, không gian rộng, trang trí cao cấp và đơn giản, mỗi viên gạch đều có thể tạo cảm giác tiền bạc nhưng nhưng không có sinh khí, nhà mẫu còn sống động hơn ở đây.
Lâm Ôn ngửa đầu hỏi: “Nhà anh rộng bao nhiêu?”
“Hơn hai trăm mét vuông.”
Lâm Ôn đã nhìn thấy một tầng bằng phẳng rộng hơn hai trăm mét vuông, nhìn bằng mắt thường chắc chắn không lớn như vậy.
Chu Lễ nói: “Tôi mở hết các phòng phụ, chỉ chừa phòng ngủ chính.”
Lâm Ôn hỏi một câu mà hầu hết mọi người sẽ hỏi: “Vậy người trong gia đình anh đến đây sẽ không có chỗ ngủ à?”
“Chẳng phải lần trước em đã nói rằng mối quan hệ giữa người với người là khó chịu nhất hay sao?” Chu Lễ nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Đây là không gian riêng tư thuần túy của tôi, không chào đón bạn bè hay người nhà, vì vậy tôi chỉ chừa một phòng.”
Lâm Ôn sững sờ, không đoán được đây là lý do.
Cô không thích những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân, cho nên cô cố gắng đơn giản nhất có thể ở bên ngoài, nhưng trong nhà càng đông càng tốt.
Chu Lễ có rất nhiều bạn bè bên ngoài, cả ngày bận rộn xã giao, nhưng không gian cá nhân lại đơn giản đến cực điểm.
Điều này hoàn toàn khác với phong thái thường ngày của Chu Lễ.
Lâm Ôn lại ngửa đầu nhìn anh.
Chu Lễ nhướng mày: “Sao?”
Lâm Ôn nói: “Hôm nay em đến đây làm phiền anh phải không?”
Chu Lễ cười: “Vì vậy em đừng lộn xộn, chuyên tâm dưỡng chân đi.”
Vừa nói, anh vừa đẩy người đến nhà ăn, “Chút nữa tôi giúp em đặt khách sạn, ban ngày em ở chỗ tôi, buổi tối đưa em đến đó, bây giờ ăn cơm trước.”
Anh kêu dì giúp việc đến lần nữa để chuẩn bị bữa ăn mới, trên bàn đã bày sẵn ba món, còn một nồi canh đang hầm trên lửa nhỏ.
Chu Lễ mở nắp nhìn, nguyên liệu đã nấu chín, nhưng không biết canh đã hầm đủ chưa.
Anh đẩy Lâm Ôn vào bếp: “Em xem thử.”
“Cái muỗng.”
Chu Lễ đưa cho cô.
Lâm Ôn múc một muỗng canh nhỏ vào trong chén nhỏ, sau khi nếm thử thì gật đầu: “Chỉ cần thêm chút muối.”
Chu Lễ lấy hộp muối, trực tiếp múc một muỗng, Lâm Ôn nhìn động tác của anh, vội vỗ mu bàn tay của anh.
“Dừng lại, nhiều quá.”
Chu Lễ nghe lời lắc cái muỗng hai lần.
Lâm Ôn tán thành: “Thêm chút nữa.”
Sau khi tắt lửa, Chu Lễ bưng cái nồi tráng men ra, Lâm Ôn ngồi trên xe lăn của mình, kịp thời di chuyển tấm lót chống nóng trên bàn, nồi tráng men đã được đặt lên một cách thuận lợi.
Lâm Ôn liên tục bấm di động trong lúc ăn cơm, Chu Lễ đợi một hồi, gõ bàn hai lần nhắc nhở: “Chút nữa rồi chơi, ăn cơm trước.”
“Không phải chơi, em đang nói chuyện với ba mẹ em.” Lâm Ôn cúi đầu gửi tin nhắn.
“Ba mẹ em tìm em hả?”
“Không phải, em mua rau cho họ và hàng được giao tận nhà, sắp giao rồi, em nói cho họ biết.”
Chu Lễ không nói cô nữa.
Ăn xong, Chu Lễ đưa Lâm Ôn đi dạo một vòng, đến khu làm việc, Lâm Ôn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy trò chơi ghép hình trên bàn.
Chu Lễ nói: “Lát nữa lấy cho em một bức, em chơi để giết thời gian.”
Lâm Ôn tò mò: “Hóa ra anh thích chơi ghép hình?”
Chu Lễ nhếch môi: “Không phải thích hay không, chẳng qua để giết thời gian.” Chu Lễ chỉ có một khung ghép hình, hiện tại trên khung có một đóa hoa hướng dương màu đỏ chưa được hoàn thành.
Anh tìm thấy một tấm vải ghép hình, đặt nó lên bàn trà, để Lâm Ôn lót hai cái gối ngồi trên thảm chơi.
Anh cắt một dĩa trái cây cho Lâm Ôn, đặt một lon soda và một hộp sữa bò bên cạnh.
TV phát chương trình nhỏ giọng, thảm lông dài sạch sẽ mềm mại, Lâm Ôn ngồi trên gối, dùng ngón tay nhặt một miếng ghép hình, nhìn đồ ăn trong tầm tay, rồi nhìn cái hộp ghép hình phim hoạt hoạ trên mặt đất, cô nhìn Chu Lễ đang gõ máy tính ở bàn làm việc cách đó không xa, mở miệng định nói.
Một lúc sau, cô khép miệng, gãi cằm, cúi đầu bắt đầu chơi ghép hình.
Sau khi giải quyết xong công chuyện, Chu Lễ ngẩng đầu thì thấy Lâm Ôn
xõa tóc dài, dáng vẻ cúi đầu hết sức tập trung.
Rèm cửa không kéo ra, ánh sáng buổi chiều vừa vặn, vị trí của Lâm Ôn không có nắng, nhưng có ánh sáng trực tiếp chiếu vào.
Một tia nắng chiếu xuống làm bối cảnh, chiều cuối xuân tựa như ảo mộng.
Chu Lễ nhìn một hồi, sau đó hơi dời ghế, ngồi trước khung ghép hình.
Anh cầm một miếng ghép lên, bắt đầu ghép chúng lại với nhau.
Thời gian vô tình trôi qua, khi Lâm Ôn nhìn lên lần nữa, hoàng hôn đã buông xuống phía tây, chiều nay cô đã hoàn thành một nửa trò chơi ghép hình.
Chu Lễ bảo Lâm Ôn chừa chút bụng cho bữa tối.
“Để làm gì?”
“Đưa em đi liên hoan ẩm thực.”
Lâm Ôn không có tính ham chơi, nhưng mấy ngày nay không ra khỏi cửa quả thật có chút buồn chán.
Công ty của bọn họ phụ trách hoạt động của lễ hội ẩm thực, Lâm Ôn nhìn thấy hai đồng nghiệp ở hiện trường nhưng đồng nghiệp đang bận rộn, không nhìn thấy cô.
Khai mạc ngày đầu tiên, xung quanh chật cứng người, không còn chỗ đậu xe. Chu Lễ đậu xe khá xa, đẩy Lâm Ôn hết một vòng, vừa vào địa điểm là mua một đống đồ ăn, chiếc “xe mua sắm” Lâm Ôn rất tiện.
Cô không cần đi bộ cũng có thể lấy rất nhiều đồ, Chu Lễ giống đang dạo trong nhà hàng buffet, thấy cái gì cũng nhét vào tay Lâm Ôn.
Không tìm thấy bàn trống, hai người đành phải vừa đi dạo vừa ăn, hai người cùng ăn một phần đồ.
Sau khi ăn uống xong, Chu Lễ đi rất chậm khi trở lại lấy xe.
Gió đêm thổi tới, không còn ngửi thấy mùi đồ ăn, xa xa là những tòa nhà cao tầng rực rỡ lung linh, sát bên đường là cỏ cây hoa lá rậm rạp.
Chu Lễ và Lâm Ôn cùng xác định.
“Đinh hương.”
“Hoa hồng nguyệt quý.”
“Hoa hồ điệp.”
Còn một loại hoa Lâm Ôn không biết, cánh hoa màu vàng rất tươi.
Chu Lễ tiến lên ngồi xổm xuống, học Lâm Ôn nhặt một đóa hoa rơi, chỉ còn đóa hoa, không còn cuống hoa.
“Đây là hoa lăng thảo.” Anh đưa hoa cho Lâm Ôn.
Lâm Ôn nhận lấy, cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Mới vào tháng 5, những cành tơ liễu khó chịu đã không còn nữa.
Chu Lễ đặt một khách sạn gần nhà anh.
Anh vốn muốn đặt một khách sạn năm sao, Lâm Ôn kịp thời nghĩ đến thói quen tiêu dùng của Chu Lễ, để tránh đi thảm họa trước, đề nghị anh đặt một khách sạn bình dân.
Lâm Ôn ước tính giá một đêm lên đến hơn hai trăm, cô không thể chịu nổi hơn.
Đã quá muộn, Chu Lễ đưa người đến tận phòng, kiểm tra an toàn xong mới rời đi.
Chín giờ sau, tức là 7 giờ sáng ngày hôm sau, Chu Lễ trở lại, trực tiếp đưa người về nhà, dì giúp việc đang làm bữa sáng trong nhà.
Không cần đi tới đi lui, Chu Lễ bảo Lâm Ôn ăn ba bữa cơm mới nấu ở đây.
Lâm Ôn không có nơi nào khác để đi, cho nên hôm nay, Lâm Ôn ở nhà Chu Lễ từ sáng đến tối, hoàn thành trò ghép hình phim hoạt hoạ mà hôm trước còn dang dở.
Chu Lễ đóng khung cho cô.
Sau khi hai người tách ra tám tiếng rưỡi, Chu Lễ lại đón Lâm Ôn từ khách sạn về nhà.
Thật ra Lâm Ôn ngủ không đủ. Tối hôm qua có một nhóm du lịch đến khách sạn, tình cờ ở tầng của cô, không biết chuyện gì đã xảy ra, các thành viên trong nhóm đã tranh cãi với nhân viên khách sạn.
Phòng cách âm hiệu quả không tốt, Lâm Ôn đang ngủ say thì bị đánh thức, lặp đi lặp lại đến 3, 4 giờ sáng.
Ăn sáng xong, Lâm Ôn xem TV một lúc, đang xem thì ngủ thiếp đi.
Chu Lễ nói chuyện với dì giúp việc ở trong bếp về bữa trưa và bữa tối hôm nay, đi ra thì thấy Lâm Ôn đang ngủ trên sô pha, anh dừng lại, đi vào phòng ngủ lấy chăn ra.
Đầu Lâm Ôn nghiêng qua một bên, Chu Lễ ôm má cô đặt cô nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cô.
Lâm Ôn ngủ say, hai chân co lên, tay nắm thành quyền áp lên mặt.
Chu Lễ khoanh tay ngồi trên bàn trà, nhìn một đỗi, anh cười và lắc đầu, đứng dậy kéo chăn cho cô rồi bước đi.
Lâm Ôn ngủ một giấc, tỉnh dậy vừa đúng giờ ăn trưa.
Cô thật ngạc nhiên mình đã ngủ gật trong phòng khách nhà Chu Lễ, đây có lẽ là lần đầu tiên cô hoàn toàn không đề phòng người khác phái.
Lâm Ôn cảnh giác chính mình.
Sau bữa trưa, Chu Lễ đi làm, Lâm Ôn bắt đầu ghép một bức hình mới. Bức tranh này đã tăng về số lượng, độ khó cũng tăng nhiều, cô theo lời hướng dẫn của Chu Lễ, ghép đường viền trước, sau đó điền phía trong từng chút một.
Sau khi đánh nhau, vai và cổ cô nhức mỏi, cô giơ tay đấm hai cái.
“Mệt thì đừng ráng, nghỉ ngơi một chút.” Chu Lễ đi đến sô pha ngồi xuống, bật TV lên.
Lâm Ôn thật sự mệt mỏi sau khi chiến đấu quá lâu, cô lười di chuyển vị trí, vẫn ngồi trên thảm.
“Muốn xem gì?” Chu Lễ hỏi.
“Phim đi.”
“Đề tài gì?”
Lâm Ôn nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh xem phim kinh dị không?”
“Xem.”
“Vậy thì phim kinh dị.”
Chu Lễ bấm vào hạng mục phim kinh dị, để Lâm Ôn tự chọn.
Lâm Ôn nhìn từng hàng áp phích, chỉ tay nói: “Cái này.”
Chu Lễ nhấn vào, thanh tiến trình của bộ phim đã ở cuối, anh kéo nó về đầu.
Phim dài hai tiếng rưỡi, Lâm Ôn ngồi dưới đất không đổi tư thế, Chu Lễ ngồi trên sô pha phía sau cô, vẫn luôn xem cùng cô.
Xem xong phim, Lâm Ôn có vẻ mệt, không nói nhiều lắm.
Sau bữa tối, cô muốn về khách sạn.
“Tối hôm qua ngủ không ngon, em muốn về sớm một chút để ngủ bù.”
Chu Lễ dọn một chút đồ ăn cho cô, đưa cô đến nơi xong, trước khi rời đi dặn dò: “Sáng mai tới đón em.”
Lâm Ôn rửa mặt rồi lên giường, nhưng cô không ngủ.
Ngoài cửa lại có tiếng ồn, tranh chấp giữa khách và khách sạn còn chưa được giải quyết, tiếng ồn ào như sấm.
Lâm Ôn nằm trên giường trằn trọc, có lẽ vì bị tiếng động quấy nhiễu, suy nghĩ của cô càng ngày càng hỗn loạn.
Sau một lúc, cô lấy di động, gửi cho Viên Tuyết một WeChat.
“Mấy hôm trước em gặp Chu Lễ.”