*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong đầu loạn trí, mún quên đi quên đi, không muốn nghĩ đến! Mặc kệ ta hiện tại có thể hiểu rõ cái gì, những điều cần phải giải quyết thì có trốn cũng trốn không xong! Ta cũng chỉ có thể để nước đến chân mới nhảy mà thôi. Hơn nữa, tình thế của ta rất nguy cấp rồi. Suy nghĩ nhiều như vậy để làm chi đâu?
Ta muốn hát! Ở thế kỷ hai mươi mốt ta rất thích hát, cùng lắm thì giọng ca của ta không được hay. Nhưng hiện tại âm giọng của Ngọc Bang Tuyền thật đúng không phải thường a~, tùy tiện hừ vài câu lại có thể tạo ra thanh âm rất hay. Thật lâu mới có cơ hội này, đương nhiên phải xướng vài khúc để thỏa mãn đây! Nhưng xướng cái gì.? Nhìn nước ao tĩnh lặng, ta đột nhiên nhớ tới Hứa Tung [Đoạn Kiều tuyết đọng], liền xướng!
Tìm không được hoa chiết cánh Khô Diệp điệp
Vĩnh viễn cũng nhìn không thấy héo tàn
Giang Nam bong đêm hạ tiểu kiều mái hiên
Đọc không hiểu tái bắc hoang dã
…
Nếu là vô duyên tái kiến
Bạch đê liễu liêm rơi lệ vài biến
…
Phía sau Ngọc Băng Tuyền có ba người đứng lẳng lặng mắt nhìn khung cảnh đẹp đã phía trước, thậm chí đã quên hô hấp: Một thân bạch y nữ tử đang nửa ngồi ở đằng ghế, nhẹ giọng ngâm nga những làn điệu Linh Không tựa như tiếng chuông bạc Thiên Âm trong lúc vô ý rơi xuống chốn trần gian, làm cho nhân loại ngay cả hít thở cũng không thông… Trước mắt Ngọc Băng Hàn chính là Ngọc Băng Tuyền, hắn tiếc hận vì cái gì đây lại chính là muội muội của hắn. Hắn hoài nghi có thực là giọng ca đó là chính tiểu muội của hắn? Mà Tư Mã Đồ tử tiêu tại lúc này..cảnh tượng trước mắt làm hắn hồn điên bát đảo..như đang lạc vào cõi tiên…
Về phần Ngọc Băng Tuyền. Có thể nói là ta xướng rất còn thật dự duyên cớ, căm bản không phát hiện phía sau có người, đến khi xướng xong thì mới hồi phục lại tinh thần, cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình. Ta liền bật đứng dậy, có thể do nằm lâu mà thân thể bị tê còn chưa hoàn toàn khôi phục lại cử động quá mau. Nhất thời thân thể không đúng vững, ta thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Cứ tưởng ta sẽ có cái hôn thật nhiệt tình với mặt đất nhưng là rơi vào một cái ôm dày rộng mà ấm áp.
Ta lắc đầu, mở mắt ra, chính mình thanh tỉnh một chút, mới nhìn rõ được chủ nhân của hai cánh tay đang ôm ta là một nam tử mặc lam bào…
“Khụ khụ…” Đại ca nhị ca cùng nhau ho khan một tiếng, ta mới biết được có chút thất lễ, vội vàng theo nam tử áo xanh kia trong long thoát ly đi ra…
“Cô nương bị
sợ hãi!” Âm thanh của nam tử áo xanh thật đúng là dễ nghe.
“Ách.. Đa ta công tử!” A! Vẫn là cái không hơn không kém mĩ nam! Đây không phải là người nhà của ta nữa chứ! Hắn hẳn với ta là không có quan hệ huyết thống! Thật là tra tấn người ta mà, sắp tới là đem gả cho một cai Brokeback Vương Gia, giờ trước mắt lại xuất hiện một mĩ nam a~! Thật sự là đáng tiếc, bất quá để dành ngắm cũng tốt! (@gà: nàng đúng thật quá háo sắc rồi..
@july: ta ước gì cũng gặp được mĩ nam như nàng.. chứ xq ta chỉ toàn củ cải mà thôi..
()
“Muội muội, đây là bạn hữu tốt của đại ca và nhị ca, Tư Đồ tử tiêu!” Nhị ca trong ánh mắt nghi hoặc cùng kinh dị, giới thiệu ta cho cái mĩ nam mặc áo choàng xanh ngọc kia, “Đây là muội muội của tại hạ, Ngọc Băng Tuyền.”
Mĩ nam lam bào mắt nhìn hâm mộ, “Tuyền nhi sao? Ách..Không biết tại hạ có thể gọi nàng là Tuyền nhi?”
”Đương nhiên là có thể a~! Tử tiêu ca ca hãy kêu ta Tuyền nhi đi!” Đương nhiên là cái dễ nhìn thì có gọi là gì cũng đều dễ nghe! Khà khà…@@
“Tuyền nhi, thân thể như thế nào?” Nhị ca đến gần bên ta, khẽ kéo khởi tay của ta, liền bắt mạch
“Ân! Nhị ca quả nhiên lợi hại, ta hiện tại khôi phục tốt lắm! Ngươi xem, ta không phải đang vui vẻ sao!” Ta rạo rực nói!
“Để y1!” Đại ca ra tiếng cảnh cáo ta, haha, đại ca cũng là rất phi thường quan tâm đến ta, mỗi lần nhị ca muốn ta uống thuốc Đông y, đại ca đều phái người đưa tói cho ta các món ngọt thượng đẳng cùng mứt hoa quả vì sợ ta bị đắng miệng. “Nữ hài tử trong nhà, tốt nhất là nên an phận một chút! Trước mặt khách nhân, ngươi như vậy còn ra hệ thống gì!”
“Thật không ngại, Tuyền nhi như này tính cách hoạt bát sáng sủa, đúng là khó có được, sao lại trách cứ cho nàng!” Tư Đồ tử tiêu cười nói, trên mặt lộ vẻ thưởng thức biểu tình.
“Tuyền nhi, không thể nông nổi, biết không? Chưa tới vài ngày nữa ngươi sẽ đại hôn, vương phủ không thể so như phủ Thừa tướng, khi ngươi đãi gả đến Vương phủ thì ngươi chính là Cảnh hi Vương phi, phải có bộ dáng của Vương phi có quy củ, biết không?” Nhị ca trong lời nói không vui, Tư Đồ tử tiêu nụ cười cứng lại.
~~ Hết chương 7 ~~