Không để bụng về việc cậu không quan tâm đến mình, Henry đưa tay lên tủ đầu giường lấy ly sữa để đến trước mặt Lãnh Tâm rồi nói: "Uống chút sữa đi em, sắp đến giờ ngủ trưa rồi."
Bây giờ cũng đã là mười một giờ rưỡi, mọi khi vào giờ này hắn đều sẽ đem một ly sữa đến và bắt cậu uống hết sau đó sẽ ngủ cùng cậu.
Điều này khiến cậu cảm thấy hắn giống như đang xem mình là một đứa trẻ để đối đãi.
Mọi sinh hoạt của Lãnh Tâm, từ những buổi ăn cho đến từng giấc ngủ đều do Henry tự tay thực hiện một cách kỹ lưỡng.
Lúc đầu đối với điều này, cậu đã phản kháng một cách kịch liệt nhưng từ từ cậu cũng dần trở nên cam chịu, bởi vì sự phản kháng của cậu chẳng hề có tác dụng gì đối với hắn cả.
Tuy có chút không tình nguyện nhưng Lãnh Tâm vẫn cầm lấy ly sữa và uống hết, dù sao thì việc ngủ trưa bây giờ cũng đã nằm trong thói quen của cậu rồi, nếu không ngủ đủ buổi thì cậu sẽ rất mệt.
Sau khi Lãnh Tâm uống sữa xong, cậu đưa lại ly sữa cho hắn rồi nói: "Xong rồi, phiền anh đi ra ngoài cho tôi ngủ." Lãnh Tâm mở miệng đuổi người, cậu không muốn cứ bị hắn nhìn chằm chằm trong khi ngủ, ánh nhìn của hắn khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
"Được." Thấy cậu đã uống xong sữa rồi, hắn cũng không cố nán lại đây nữa.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, hắn nhanh chóng rời khỏi đây.
...
Bước xuống nhà, Henry khó chịu nhìn hai người đang tự nhiên ngồi tại phòng khách nhà mình.
Đó hai người phụ nữ, một người độ tuổi tầm trung niên, trên mặt đã xuất hiện sự lão hóa.
Còn một người thì chỉ vừa mới đôi mươi, bề ngoài trông có vẻ rất xinh đẹp.
Vừa nhìn thấy hắn, một trong hai người liền đứng dậy mỉm cười lấy lòng.
"A Henry con xuống rồi à, Lyly ngồi đợi con nãy giờ cũng đã lâu lắm rồi đó!"
Người con gái tên Lyly đó cũng rất phối hợp với bà ta mà nhẹ nhàng vén mái tóc vàng óng ả của mình ra sau tai, nhẹ giọng gọi: "Anh Henry."
"Xin cô tự trọng, tôi và cô chưa thân thiết đến mức để cô có thể gọi thẳng tên như vậy đâu." Henry lạnh nhạt nói, hắn dường như không ngại làm cô mất mặt trước nhiều người làm trong gia đình Williams.
Bị nói thẳng ra như vậy khiến cho Lyly có chút xấu hổ, gương mặt không nhịn được mà đỏ cả lên.
"Em xin lỗi."
"Cô đây không cần phải xin lỗi tôi, lần sau khi đến đây chỉ cần biết điều mà học lại cách xưng hô một chút là được."
Nghe vậy, khóe mắt cô ta bắt đầu ướt át, cứ như sắp khóc đến nơi vậy, miệng nghẹn ngào không thể nói nên lời.
Người phụ nữ kia đứng bên cạnh, thấy cháu gái mình phải chịu uất ức như vậy liền không nhịn được mà trách móc.
"Henry, Lyly dù sao cũng là người trong nhà ta cả mà, con đâu cần phải nói nặng lời đến thế đâu chứ!"
Nghe đến chữ "người trong nhà", Henry chỉ nhìn bà ta rồi cười khinh một tiếng.
"Nói sai rồi, cô ta chỉ là người trong nhà của dì thôi chứ không phải của tôi.
Trừ người đó ra, tôi vốn không còn người nhà nào cả nên xin dì đừng nói bừa."
Bị hắn từ chối nhận người quen