Chén canh số 8 - Hai
Editor: Bạch Lạc - 26/03/2020
Beta: Lạc Tiếu ♡
Thanh Hoan: "......"
Nàng hơi thán phục Trịnh Noãn Noãn, cô ta quả thật tự cho mình là tốt. Cảm thán xong, Thanh Hoan dùng giọng điệu mềm nhẹ mà kiên định hỏi ngược lại: "Như vậy, cô dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi hy sinh bản thân để giúp đỡ cô? Hơn nữa, mong muốn này của cô cũng không nhất định có thể thành công."
"Chẳng lẽ ở trong lòng cô, Tần gia thiếu gia, cũng chỉ xứng đính hôn với một người phụ nữ có người trong lòng, lấy tài nguyên của mình lót đường cho cô ta, cuối cùng còn chưa chắc được hồi báo? Nói thẳng ra là, một người đầu óc có vấn đề?"
Hiển nhiên Trịnh Noãn Noãn chưa bao giờ nghe Tần Mục nói nhiều đến vậy, mà lời nói ra lại vô cùng lạnh nhạt, cô ta lập tức sửng sốt, sau đó nước mắt càng chảy dữ dội: "Em biết, em biết em làm như vậy là không tốt... Em quá ích kỷ, em không vì người khác mà suy xét, nhưng mà... nhưng mà chỉ có anh Mục mới có thể giúp em!"
Biết rõ là không đúng, biết rõ như vậy là bóc lột người khác, nhưng vẫn phải làm, vẫn phải dùng lý do này đi yêu cầu người khác, thật là... Dối trá.
"Tôi còn có việc, Trịnh tiểu thư, không thể cùng cô trò chuyện được rồi."
Lúc này Trịnh Noãn Noãn không dám ngăn cản Thanh Hoan, trong lòng cô ta vẫn biết nặng nhẹ, Tần Mục là con một của nhà họ Tần, mà Trịnh gia phải dựa vào Tần gia để tồn tại.
Mắt không thấy Trịnh Noãn Noãn nữa, Thanh Hoan nhẹ nhàng thở ra. Người như Trịnh Noãn Noãn mới là đáng sợ nhất, bởi vì cô ta một mặt khóc lóc, xin lỗi ngươi, mặt khác lại dùng dao đâm vào ngực ngươi, sau đó lại thương tâm như thể người chết không phải ngươi mà là bản thân cô ta.
Bởi vì, cô ta là do bất đắc dĩ, cô ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu như ngươi trách tội cô ta thì ngươi không phải người tốt, ngươi chính là người khắc nghiệt, vô tình, tàn khốc, không biết suy nghĩ cho người khác.
Nếu có thể, Thanh Hoan không muốn có quan hệ gì với Trịnh Noãn Noãn. Muốn trả mối thù hại chết người nhà, có rất nhiều biện pháp, nàng không nhất thiết phải dây dưa với ả. Hơn nữa, Tiền Vĩ có tính uy hiếp lớn hơn rất nhiều so với Trịnh Noãn Noãn.
Đối với nàng mà nói, việc quan trọng nhất trước mắt chính là làm thế nào sắm vai nhân vật Tần Mục cho tốt.
Nói đến cũng thật là trùng hợp, tuy rằng dưới sự trợ giúp của Mặc Trạch, Thanh Hoan đọc qua rất nhiều sách, nhưng đối với phương diện tài chính này lại dốt đặc cán mai, không biết những cấp dưới kia nhìn thấy tổng tài sát phạt quyết đoán của mình đột nhiên choáng váng sẽ có cảm tưởng gì.
"Mặc Trạch, có biện pháp nào giúp ta lập tức tiếp quản công việc của Tần gia không?"
Mặc Trạch nghĩ nghĩ, nói 【 Có thì có, chủ nhân người có thể mượn nợ, tạm thời mở khóa kỹ năng [Trùm thương nghiệp]. Nhưng đổi lại, người phải hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh [Chia rẽ đào hoa của Tiền Vĩ] 】
Thanh Hoan: "......"
Đây cũng không tính là gì, cùng lắm chỉ là thêm chút phiền toái. "Thành giao."
Tức khắc, nàng cảm thấy trong đầu có một dòng nước mát chảy qua, những tri thức có liên quan đến quản lý công ty điên cuồng ùa vào đại não, những văn kiện khiến nàng cảm thấy đau đầu hiện tại không buồn tẻ khó khăn chút nào.
Thanh Hoan đóng tài liệu lại, năng lực học tập của nàng rất mạnh, nàng tin rằng, kỹ năng [Trùm thương nghiệp] này mình chỉ mượn xài tạm, rất nhanh thôi, nàng có thể học tập, làm cho kỹ năng này trở thành của bản thân, hơn nữa còn siêu việt hơn.
Cho nên, sau khi Thanh Hoan trở thành Tần Mục, cũng không có người nào phát hiện khác thường. Tính cách của anh cũng có chút tương đồng với Thanh Hoan, đều là loại người không thích nói chuyện nhưng thật ra khá ôn hòa thân cận, chỉ là Thanh Hoan nhiều thêm một chút tinh tế của phái nữ.
Ngoài dự đoán, nàng quan tâm người khác, lại vô cùng bình dị gần gũi khiến cho nhân viên trong tập đoàn thụ sủng nhược kinh, khen ngợi như nước.
Ai mà không biết tổng giám đốc Tần thị khác với những tên tổng tài lãnh khốc, cuồng bá kia. Tần Mục ôn nhu lại săn sóc, cao quý mà ưu nhã, nếu so sánh anh với các tổng giám đốc tập đoàn khác, à không, với đàn ông trên thế giới này, thì quá thô tục bất kham!
Tổng giám đốc chính là đoá hoa cao lãnh! Sạch sẽ không tì vết! Các cô quả thực muốn quỳ rạp dưới chân anh!
Cho nên, khi tờ báo nào đó tung ra tin bát quái, nói Tần Mục sớm ba chiều bốn, hối hôn vô tình khiến vị hôn thê mỗi ngày vì anh rơi lệ, không những vậy, còn chụp một tấm ảnh Trịnh Noãn Noãn nhìn lên không trung bốn lăm độ, ưu thương nước mắt chảy dài, đám người nhân viên trong công ty Tần thị sôi trào!
"Cục sh!tt!! Tổng giám đốc của chúng ta là ôn nhu nhất! Lần trước tôi mang giày cao gót trẹo chân, nhờ có anh ấy tự mình yêu cầu tài xế chở tôi đến bệnh viện!"
"Mẹ nó!! Đây là yêu tinh phương nào, xấu như vậy cũng dám làm bẩn thanh danh Tần tổng của chúng ta?!"
"Bây giờ truyền thông không có một chút đạo đức! Ngậm máu phun người, muốn chứng minh làm ơn phun chứng cứ dùm cái!"
"Tôi cảm thấy nhất định là có người đang làm trò quỷ. Con nhỏ này chắc chắn là muốn dùng sức ép dư luận, ép tổng giám đốc của chúng ta đính hôn với cô ta nên mới bày ra chiêu trò này. Kiến nghị tổng giám đốc thưa kiện truyền thông! Lấy lại danh dự!"
"Thưa kiện truyền thông! Lấy lại danh dự!"
"Thưa kiện truyền thông! Lấy lại danh dự!"
......
Trái ngược với sự kích động của nhóm nhân viên, Thanh Hoan chỉ liếc mắt nhìn tờ báo đó một chút, coi như đã xem xong. Chỉ mới chút sóng gió như vậy, nàng còn sợ chuyện này không đủ ầm ĩ.
Hơn nữa nàng cũng không rảnh rỗi cùng đám người này lãng phí thời gian. Có thời gian, vì cái gì nàng không đi xem văn kiện? Tiền Vĩ không phải muốn tập đoàn Tần thị sao, nàng phải phát triển Tần thị càng thêm lớn mạnh, khiến cho Tiền Vĩ thèm đến chết, nhưng hắn lại không chiếm được!
Bất quá, căn cứ theo nhắc nhở của hệ thống, Tiền Vĩ rất nhanh sẽ leo lên giường cô giáo kiều mị cùng bạn học nữ thanh thuần. Nhớ tới lời kể của Tần Mục, Thanh Hoan rất muốn chất vấn Trịnh Noãn Noãn, vì sao lại không buộc chặt tên ngựa giống của ả lại thật tốt, đừng cho hắn đi làm hại nhân gian!
Nếu không phải trong lòng Trịnh Noãn Noãn rõ ràng thích Tiền Vĩ muốn chết còn giả vờ ra vẻ cao lãnh, Tiền Vĩ cũng sẽ không tức giận, ra tay với những cô gái khác, mượn điều này để chứng minh mị lực đàn ông của mình.
Từ trước tới nay, mị lực đàn ông cũng không phải chứng minh bằng cách leo lên giường của nhiều phụ nữ!
Hiện tại nàng còn bị liên lụy tới cái chuyện rùm beng này. Thanh Hoan chắc chắn rằng, tin tức này là do Trịnh Noãn Noãn tiết lộ cho phóng viên. Nhìn những hàng chữ sặc mùi Mary Sue cùng kiểu viết Bạch liên hoa kia, nói bài báo này là do chính Trịnh Noãn Noãn viết, Thanh Hoan cũng sẽ
tin!
Nàng đã thẳng thắn cự tuyệt, chuyện tới giờ này Trịnh Noãn Noãn vẫn còn muốn dùng nàng làm chất xúc tác để kích thích Tiền Vĩ, cô ta thật sự cho rằng nàng tính tình tốt, dễ bị bắt nạt đúng không?
Sáng nay, khi Trịnh phụ nhìn thấy tờ báo kia đã lập tức gọi điện thoại tới xin lỗi, luôn miệng nói sẽ giải quyết chuyện này của con gái, nhưng lại không có động tác gì, cam chịu để cho truyền thông tiếp tục tung bát quái.
Nghĩ cũng đúng, ông ta dĩ nhiên cũng cho rằng Tần Mục là người tính tình rất tốt, lại biết săn sóc, có thể tùy ý bóc lột, dù có làm gì đi nữa thì anh vẫn sẽ nể mặt gia đình hai bên, không so đo nhiều. Vì muốn ép Tần Mục chấp nhận hôn ước, Trịnh phụ còn phái Trịnh phu nhân tới Tần thị tìm Thanh Hoan để nói chuyện.
Ý của Trịnh phu nhân là muốn làm Thanh Hoan cam chịu chuyện này, chờ đến lúc mọi chuyện dịu lại thì sẽ làm sáng tỏ. Bà ta lấy thân phận của một người mẹ để thỉnh cầu Tần Mục, bởi vì nếu bây giờ ra mặt nói rõ việc này, sẽ gây tổn thương vô cùng lớn đối với Noãn Noãn.
Ha hả, chờ thêm vài ngày nữa mới làm sáng tỏ, không phải chứng minh tội danh của nàng là bội tình bạc nghĩa, phủ nhận hôn ước hay sao!
Trịnh phu nhân ngậm nước mắt nói: "A Mục, không phải bác gái một hai muốn ép con, thật sự là mấy ngày nay tâm tình Noãn Noãn đặc biệt không tốt, bác sợ con bé trong lúc nhất thời xúc động sẽ làm ra việc gì ngốc nghếch, cho nên bác cầu xin con, giúp con bé, có được không?"
Hiện tại dư luận đã đẩy Thanh Hoan đến vị trí đầu sóng ngọn gió, nếu nàng cứ tiếp tục không mở họp báo giải thích tình huống, hình tượng công ty cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Thanh Hoan cũng có chút không hiểu, chẳng lẽ người Trịnh gia cùng Tần gia quan hệ tốt lâu rồi, Trịnh gia thật sự đã quên gia tộc này có bao nhiêu cường đại? Nhà họ Tần trong mắt bọn họ dễ bị lừa gạt vậy sao? Nhiều năm cho bọn họ mặt mũi, cũng làm Trịnh gia quên mất sự thật rằng, bọn họ chẳng qua chỉ là một con chó của Tần gia.
Đem sự việc nháo lớn như vậy tất nhiên là tốt, nhưng sau đó thì sao? Tần gia bị tổn hại sâu, Trịnh gia ngồi chung thuyền có thể sống tốt sao?
Bây giờ coi như Tần Mục bắt buộc phải đính hôn với Trịnh Noãn Noãn, ngày sau cô ta có thể thoải mái được sao? Lão gia tử, Tần phụ Tần mẫu có thể an tĩnh như gà, cho phép Trịnh Noãn Noãn yên ổn làm đại thiếu phu nhân?
Để bọn họ tiếp tục ôm giấc mộng ngàn năm đi, người Trịnh gia đầu óc đều bị nước vào, không xài được.
"Không biết bác nghĩ tôi nên giúp cô ấy kiểu gì?" Thanh Hoan sắp xếp tư liệu gọn gàng, đặt sang một bên, hai tay đan vào nhau để trên mặt bàn, cả người tựa lưng vào ghế, lười biếng mà ưu nhã. Dù là Trịnh phu nhân cũng nhịn không được tán thưởng một tiếng, thiếu gia Tần gia lớn lên thật xuất sắc.
Nhưng bà ta không quên mục đích của mình khi tới đây: "A Mục, bác không phải lấy thân phận bề trên của con, mà là lấy thân phận là một người mẹ bình thường nhất, chân thành khẩn cầu con. Con đính hôn với Noãn Noãn trước, hoặc là... Hoặc là ít nhất đừng kích thích con bé, con bé đã đủ khổ, một người mẹ như bác nhìn thấy cảnh này, cảm thấy vô cùng thương tâm..."
Bất quá là thất tình thôi mà, làm như sắp chết tới nơi!
Thanh Hoan rất muốn trợn trắng mắt, nhưng nàng cố gắng nhịn xuống. "Bác trai đã gọi điện thoại tới xin lỗi, nói rằng không biết chuyện này là do ai tung ra. Theo tôi, cái tin giả này cần phải nhanh chóng làm sáng tỏ mới được, vậy thì sau này mới không làm con gái nhà bác tổn thương càng sâu."
Bà Trịnh nghẹn một chút, lại xúc động nói: "Vậy, vậy A Mục, con có thể nói với truyền thông, cả hai từng có hôn ước, nhưng sau này không hợp mới tách ra được không?"
"Bác Trịnh, trên thực tế tôi và con gái bác ngay cả tay còn chưa từng nắm, lấy đâu ra hôn ước?" Thanh Hoan nói không nhanh không chậm. "Trịnh gia cũng là thương nhân, hẳn là biết hình tượng người lãnh đạo có tầm ảnh hưởng quan trọng cỡ nào đối với một công ty. Thân là tổng giám đốc Tần thị, chuyện không hề làm, thứ lỗi, tôi không có cách nào thừa nhận."
Đúng lúc này, thư ký Cao gõ cửa, nói: "Tổng giám đốc, còn mười phút nữa là bắt đầu cuộc họp, các vị quản lý đang chờ ngài."
Thanh Hoan thuận thế đứng dậy "Ngại quá, bác gái, hôm nay tôi còn có việc phải làm, không tiễn bác được."
Trịnh phu nhân lúng túng nhìn Thanh Hoan rời đi, trước khi đi, thư ký Cao còn nhìn bà ta một cái, trong lòng phỉ nhổ Trịnh gia một phen. Ăn bám Tần thị thì thôi đi, vậy mà còn muốn leo lên người tổng giám đốc, người Trịnh gia cũng thật không biết xấu hổ. May mà tổng giám đốc quang minh lỗi lạc, nếu không, bị loại người này quấn lên, cũng thật là đáng thương.
Nếu hỏi vì sao nhân viên Tần thị lại tôn sùng Thanh Hoan như thế, thật ra nàng cũng tốn không ít công phu.
Trước giờ Thanh Hoan giỏi nhất là đoán lòng người, huống chi nàng từng ở thế giới hiện đại nhiều năm như vậy, đã sớm biết nên làm thế nào để tạo ấn tượng tốt với mọi người, cũng như xoay chuyển, dẫn dắt dư luận ra sao.
Trịnh gia không tìm nàng cũng được, tìm nàng ầm ĩ cũng được, chuyện đã quyết định, bất luận ra sao Thanh Hoan cũng sẽ không thay đổi.
Hiện tại nháo đến càng lớn, đến khi đưa ra chứng cứ thì vả mặt càng vang, làm cho người ta ấn tượng càng sâu. Vừa tẩy trắng cho mình, vừa khiến cho hình tượng công ty Tần thị đạt được tầng cao mới, đối với nàng mà nói mới là song thắng.