Editor: Bạch Lạc ~ Lạc Tiếu - 19/04/2020
Beta: Lạc Tiếu ♡
Thân thể này thật là...
Đứng trước gương lớn, Thanh Hoan có chút không nói nên lời. Sầm Ninh quá ốm, thân thể quá mềm oặt, giống như một cây giá héo rũ. Đáng sợ nhất chính là quần áo mặc trên người đều tới từ sọt rác của người khác, chằng chịt vết khâu vá, ai không biết còn tưởng rằng là dân chạy nạn ở đâu chạy tới.
Thật không hiểu Hách phu nhân nghĩ gì, bà ta ngược đãi con riêng như vậy, nếu truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ dễ nghe sao? Hả giận thì hả giận đó, đáng tiếc không thực dụng. Phương pháp tra tấn người nhiều như vậy, bà ta lại chọn cách ngu xuẩn nhất.
Tuy bề ngoài Mặc Trạch là một đứa trẻ, nhưng nó còn có tài hơn bất kỳ ai, mới sáng sớm đã dùng thân thể trẻ con lạch bạch chuẩn bị tốt đồng phục cho Thanh Hoan. Đồng phục ướt sũng ngày hôm qua cũng được giặt sạch và phơi khô, Thanh Hoan mặc lên trên người bộ đồng phục size nhỏ nhất vậy mà vẫn rộng như cái lều trại biết đi.
Nàng thở dài, nếu nói đến thứ gì ở thế giới nhân loại nàng yêu thích nhất, tất nhiên là đồ ăn. Tuy nói người tu đạo tích cốc, không cần ăn ngũ cốc hoa màu để tránh bị trọc khí nhập thể, nhưng Thanh Hoan đã đạt tới cảnh giới này rồi, từ lâu nàng không còn để bụng tới điều đó. Nàng thích ăn, nếu ngay cả đam mê ăn uống cũng không thể thỏa mãn, sự vĩnh sinh này cũng thật đáng chê cười.
Tất cả người sau khi chết trên đời này đều phải chịu quản lý của nàng, có ai có thể miễn với tử vong đâu?
Thuê xong phòng ở, chuyện phải làm tiếp theo chính là lấp đầy tủ lạnh. Bữa sáng là do bản thân Thanh Hoan tự chuẩn bị, trù nghệ của nàng không phải học, đơn giản vì đây chính là khen thưởng của Mặc Trạch dành cho nàng ở thế giới trước. Tên nhóc này không hổ với danh hiệu trung khuyển, hận không thể cho chủ nhân nó tất cả kỹ năng mà nó có.
Cát Quang và Tiểu Hắc nhọp nhẹp ăn xong phần thức ăn của mình, sau đó ngồi xổm dưới đất, ánh mắt tràn ngập mong đợi, trông mong nhìn chằm chằm Thanh Hoan. Sau khi ăn xong, Thanh Hoan còn nhẫn tâm ra vẻ với chúng nó, vuốt bụng thở dài: " Thân thể này... chừng nào mới có thể dưỡng tốt đây."
Mặc Trạch lấy lòng【 Chủ nhân, nếu không chúng ta lại làm nhiệm vụ đi? Như vậy sẽ nhanh hơn. 】
"Nhiệm vụ gì?"
【 Trở thành học thần! 】 Giọng nói hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của nó vang lên.
"... Học thần?" Thanh Hoan hơi sửng sốt. Ở thế giới trước nàng đã đọc rất nhiều sách, như vậy còn không tính là học thần sao? "Khen thưởng là cái gì?"
【 Kế hoạch dưỡng thành thiếu nữ mỹ lệ! Ta nghĩ kỹ rồi! Chơi đi chơi đi, chủ nhân, cầu xin người đó, mau chơi đi! 】 Mặc Trạch hưng phấn nói.
Tuy rằng hiện tại nó đã sớm không phải hệ thống đơn giản như trước kia, nhưng bản chất lại không hề thay đổi. Trước kia, khi bị cột chặt với ký chủ, nó luôn bị ước thúc, nhưng bây giờ nó đã tự do, trở nên mạnh mẽ, vậy mà lại bắt đầu hoài niệm trò chơi công lược trước kia, thật là mất mặt. Nhưng mà nó thật sự rất muốn xem bộ dạng ái hận giận si của chủ nhân cường đại nhà mình đó ~
Thanh Hoan hơi do dự: "Vậy được rồi."
【 Đinh! Chúc mừng chủ nhân mở ra nhiệm vụ chủ tuyến [Trở thành học thần], tiến độ trước mắt là âm 20, tiến độ [Kế hoạch dưỡng thành thiếu nữ mỹ lệ] là âm 20, chủ nhân nỗ lực đạt tới 100 nha! 】
Âm 20...
Thanh Hoan đã biết số âm là gì, nghe xong thông báo của Mặc Trạch, trên trán nàng hiện lên ba vạch hắc tuyến. Chậc, vậy mà là số âm... Dường như cái đầu dưa nhỏ của Sầm Ninh thật sự không linh quang cho lắm, nếu không, sao cô bé này có thể bị người khác bắt nạt tới như vậy mà còn không hé răng. "Ta đã biết."
Thu thập cặp sách cẩn thận rồi ra cửa, Thanh Hoan cột tóc lại thành đuôi ngựa, cái mái bằng cũng được chải lên, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ.
Sầm Ninh xuất thân từ Sầm gia, dung mạo dĩ nhiên cũng không kém, chẳng qua là cô bé không có tự tin, sợ hãi rụt rè, hơn nữa lại dùng tóc mái che khuất nửa bên mặt, cho dù là thiên tiên cũng chịu đựng không nổi kiểu phá hoại như vậy.
Hiện giờ cột tóc lên, khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan tinh xảo, tuy rằng làn da có chút tái nhợt thô ráp, nhưng vẫn có thể xem là một cô gái nhỏ thanh tú.
Chủ yếu là do bên trong có linh hồn cường đại của Thanh Hoan, nét đẹp của nàng đến từ chính linh hồn, đã khắc vào xương cốt, dù cho nhan sắc có thiếu đi chăng nữa, cũng vẫn không giấu được sự cao quý mỹ lệ. Cho nên, chỉ là thay đổi linh hồn, nhưng thiếu nữ trong gương hiện tại và thiếu nữ ngày hôm qua dường như là hai người khác nhau.
Mới học lớp sáu, thành tích lại kém như vậy... Thanh Hoan nghĩ, mình có phải nên cảm thấy may mắn, vì kiến thức lớp sáu nàng đã nắm giữ thực triệt để hay không?
Trên đường đi học gặp được một bà lão ăn xin, Thanh Hoan vốn dĩ vờ như không thấy đi ngang qua, kết quả lại lui trở về, móc ra một tờ tiền mười đồng bỏ vào cái chén bể sứt mẻ trước mặt bà lão. Đây là do bản tính trước nay của Sầm Ninh ảnh hưởng đến nàng, tuy rằng Thanh Hoan biết bà lão ăn xin này thật ra là "kiếm thêm thu nhập" mà thôi.
Cảm nhận cảm giác lòng tốt bị chà đạp... Thật đúng là lần đầu tiên. Thanh Hoan thở dài, thôi, mười đồng tiền thôi mà, coi như mua một bài học.
Nghe theo ý của Hách Manh, đa số bạn bè trong trường đều xem Sầm Ninh như ôn thần. Chỉ cần là người muốn lấy lòng Hách Manh, thì sẽ đi bắt nạt Sầm Ninh, như vậy thì mới chứng tỏ người đó theo phe của cô ta.
Gia thế tốt hơn gia thế nhà họ Hách thì chướng mắt với trò nhà giàu mới nổi, tiểu đánh tiểu nháo này. Còn gia thế không bằng gia thế nhà họ Hách thì vừa đồng tình lại chán ghét Sầm Ninh, bình thường khi có người khi dễ Sầm Ninh, một số người trong số họ sẽ gia nhập, cũng có một bộ phận đứng ở bên cạnh nhìn.
Nhưng mà không làm gì, thì không phải là khi dễ hay sao?
Nơi Sầm Ninh đang học là trường quý tộc, bao gồm cả ba cấp từ tiểu học đến phổ thông. Bên ngoài Hách gia nhìn như đại phú đại quý, nhưng ở trường học này, chỉ có thể coi là gia tộc hạng trung.
Học sinh trong trường đa phần là những đứa trẻ nhà giàu, vì gia cảnh, bọn họ buộc phải thông minh hơn, nỗ lực hơn so với người khác.
Tuy rằng mỗi năm trường đều dùng học bổng để tuyển không ít học sinh gia đình bình thường, nhưng những học sinh này đều im hơi lặng tiếng, trên cơ bản là không gây sóng gió gì. Trừ thành tích ra, học sinh bình thường không có bất luận cái gì có thể vượt qua học sinh có tiền, ngay cả như vậy, thành tích của bọn họ cũng không hề bảo đảm tí nào.
Trùng hợp chính là, con gái ruột của Chu Thu Nhuỵ, tên là Sầm Âu, cũng nhập học cùng khối
lớp sáu, chẳng qua Sầm Âu ở lớp A, là lớp trọng điểm, mà Sầm Ninh thành tích kém, ở lớp Z, là lớp hạng bét. Mỗi khối của trường đều chia làm 24 lớp, Thanh Hoan quang vinh xếp hạng cuối cùng, nằm trong danh sách đội sổ.
Quá... Mất mặt.
Bất quá cũng may, Hách Manh ở lớp T, nếu học chung một lớp, vậy thì phiền chết đi được.
Hai nữ sinh chiều hôm qua bắt nạt Thanh Hoan học lớp Y, vẫn luôn muốn theo phe của Hách Manh, vốn định ra tay từ chỗ Sầm Ninh. Ai ngờ bọn họ khá là xui xẻo, người khác bắt nạt đều là Sầm Ninh, nhưng bọn họ bắt nạt lại là Thanh Hoan. Cuối cùng bị thành quả cầu trôi nổi ở bể bơi một đêm, sáng sớm hôm nay mới được lao công quét dọn phát hiện, nghe nói lúc được chở tới bệnh viện, cả hai đều hít thở không thông.
Thanh Hoan không chút nào quan tâm đối với chuyện này, ngay khi nàng vừa xuất hiện ở cửa phòng học, đa số các bạn học đều cùng lớp dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn sang, bọn họ căn bản không nhận ra người này là ai.
Cho dù đã học chung với nhau gần một học kỳ, nhưng Sầm Ninh ngồi góc nhỏ cuối lớp, các thầy cô giáo bỏ qua cô, các bạn học làm lơ cô, vì vậy cảm giác tồn tại của Sầm Ninh luôn là số âm. Hôm nay Thanh Hoan cột tóc lên, lộ ra cái trán trơn nhẵn, linh hồn trong thân thể vừa uy nghiêm lại mỹ lệ, có thể nói căn bản không phải một người. Các bạn học nhận không ra cũng là bình thường.
Thật ra Sầm Ninh rất muốn có quan hệ tốt với bạn cùng lớp. Học sinh lớp Z đa phần không có thành tích tốt, gia cảnh cũng bình thường. Những đứa trẻ có tiền nhưng thành tích không tốt cũng không thể ở lớp hạng bét, tất cả đều học lớp B, đó là lớp đặc quyền thật sự.
Mà lớp A thuộc về học sinh vừa có tiền vừa có thành tích rất tốt, còn học sinh thành tích rất tốt nhưng gia cảnh bình thường thì học lớp C. Tuy rằng hai lớp không phân cao thấp về thành tích, nhưng không thể so sánh về thân phận.
Không nói cái khác, tài nguyên gì đó ở trường này căn bản không cần phải nói, chỉ nhắc tới thầy cô giáo, từ lớp A đến lớp G có bảy thầy cô, tất cả nhất định phải có học vị từ tiến sĩ trở lên, đều là thầy cô vừa có kinh nghiệm lại có năng lực ưu tú. Những thầy cô lớp sau tuy rằng cũng ưu tú mười phần, nhưng so với bảy lớp A - G thì vẫn còn kém hơn một chút.
Cho nên, tính giai cấp của xã hội không có khả năng hoàn toàn bị hủy diệt, nếu chính mình không đủ nỗ lực, vĩnh viễn đừng trách cứ người khác.
Vốn dĩ nhìn thấy một nữ sinh xa lạ xuất hiện ở cửa phòng học cũng đã đủ kỳ lạ, khi nữ sinh này còn ngồi xuống vị trí U Linh kia, các bạn học hoàn toàn choáng váng!
Cái gọi là vị trí U Linh, chính là chỉ cái góc cuối cùng ở gần nhà vệ sinh ở mỗi phòng học, nơi đó dành cho người bị trục xuất.
Tuy rằng thành tích không tốt, nhưng Sầm Ninh là một cô gái thích sạch sẽ. Sách vở của cô bé đều được bảo vệ tỉ mỉ, ngay cả quăng góc cũng không bị. Thanh Hoan thật thích điều đó, nàng cũng thích sách, đồng dạng cũng thích trẻ em biết yêu quý sách vở. Không chỉ có vậy, cái bàn cũng được sửa sang gọn gàng ngăn nắp, thậm chí ngay cả phòng vệ sinh phía sau lưng cũng sạch sẽ hơn so với các lớp khác.
Đứa nhỏ tốt như vậy mà... Thanh Hoan nhìn thoáng qua thời khóa biểu dán trên bàn học, lấy sách tiếng Anh ra.
Ha ha ha ha ha, cái này nàng không sợ! Ở thế giới của nam quỷ Tần Mục, nàng làm bá đạo tổng tài vài chục năm, ngày tháng sau đó vẫn luôn học tập ngoại ngữ, Mặc Trạch lại hỗ trợ nàng học tập, thật sự là không gì có thể làm khó! Đừng nói là tiếng Anh, mà tiếng Đức, Pháp, Hy Lạp... Nàng đều biết.
Tuy rằng trong lòng rất vui sướng, nhưng trên mặt Thanh Hoan vẫn không có biểu cảm gì. Trước kia Sầm Ninh quá hiền, mới bị những người đó bắt nạt, nàng thì không. Thanh Hoan đã quyết định trở nên cao lãnh, ai cũng không thể ngăn.
Làm lơ ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng lớp, Thanh Hoan mở sách vở ra đọc sơ qua một lần, nàng vốn dĩ cực kỳ thông minh, kỹ năng đọc nhanh như gió, đã gặp qua không quên cũng không phải nói chơi.
Sau khi nàng nhớ toàn bộ nội dung cùng từ đơn của quyển sách【 Đinh! Chúc mừng tiến độ nhiệm vụ [Trở thành học thần] của chủ nhân tăng 5, giá trị hiện tại là âm 15, mong người không ngừng cố gắng nha! 】
... Thanh Hoan hết chỗ nói rồi. "Tất cả ta đều nhớ kỹ, sao chỉ tăng thêm 5?" Trước kia tùy tùy tiện tiện đã có thể được hơn mười, hai mươi, lúc này trung khuyển vậy mà keo kiệt với nàng?
Mặc Trạch ủy khuất nói 【 Không phải người ta cố ý mà! Nhiệm vụ chủ tuyến [Trở thành học thần] đối với chủ nhân người căn bản không khó, người ta cũng biết chứ! Trước đây chủ nhân điên cuồng hấp thu tri thức, đã sớm vượt qua tiêu chuẩn của học thần được không! Nhưng mà trọng điểm của nhiệm vụ chủ tuyến hiện tại là danh tiếng... Muốn nổi danh, thì phải làm cho tất cả mọi người đều biết! Khi mọi người đều thừa nhận người là học thần, nhiệm vụ chủ tuyến mới có thể hoàn thành. 】 Càng nói Mặc Trạch càng có chút chột dạ, hắc hắc hắc, hình như trước đó nó quên nói...
Thanh Hoan: "..." Cho nên làm mỹ nữ an tĩnh học tập là chuyện không có khả năng phải không? Nàng rất muốn túm lấy bé mập, bắt nó nằm lên đùi tét mông làm sao bây giờ!
Khi nói chuyện, giáo viên tiếng Anh đã tới phòng học. Nghe những thứ mình đã sớm biết đối với người bình thường mà nói có lẽ sẽ có chút buồn tẻ, nhưng Thanh Hoan thì không. Nàng hưởng thụ quá trình học tập, cũng rất thích nghiên cứu cách thầy cô giảng bài, làm sao để vào đề, dẫn đường, đưa ra giải pháp, rồi lại tổng kết. Nhờ như vậy, nàng còn có thể học được thêm nhiều thứ bổ ích khác.
Hảo cảm của Thanh Hoan đối với thế giới hiện đại cũng không ít, chế độ một vợ một chồng, nam nữ bình đẳng, tự do yêu đương, tất cả những thứ ở cổ đại không thể tưởng tượng đến, ở đây đều có thể thực hiện được. Thanh Hoan nhịn không được nhớ tới quốc gia nàng từng làm hoàng đế vài thập niên kia, nàng vẫn luôn muốn khai sáng thịnh thế như vậy, cũng không biết cuối cùng có như nguyện hay không.
Mình bây giờ, liệu đã đủ mạnh mẽ tới mức có thể trở về nhìn xem chưa?!