Thuận Bình không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, ông ta đưa mắt nhìn vào trong nhà trong chốc lát, có chút không cam lòng hỏi: “Vậy Không Vong phải làm thế nào? Cứ bị treo như vậy sao?”
“Tạm thời chỉ có thể như vậy, chờ nhân viên pháp y đội hình sự tới khám nghiệm hiện trường, xác minh nguyên nhân cái chết.”
“Xác minh nguyên nhân cái chết, chẳng lẽ không phải treo cổ tự tử sao?” Thuận Bình bình tĩnh nói, vừa nhìn vào mắt La Phi, hình như muốn tìm được một đáp án từ bên trong.
La Phi không nhường bước chút nào cũng nhìn thẳng vào ông ta, nhưng chuyển qua một vấn đề khác: “Có phải các người vừa đi từ dưới vách núi lên không, đi tìm người rơi xuống vách núi sao?”
“Tình hình như thế nào? Có thu hoạch được gì không?” Không Tĩnh ở một bên không kịp chờ đợi nói chen vào, xác nhận suy đoán của La Phi.
“Tuyết rơi nhiều như vậy, trên cơ bản chúng tôi không xuống được tới đáy vực, cứu người nhất định là không có hy vọng, hiện tại chỉ suy tính xem có cách nào tìm ra thi thể hay không. Haiz, ngày hôm qua không để cho bọn họ ở lại thì tốt rồi.” Thuận Bình bĩu môi, hình như tức giận đầy bụng không có chỗ phát ra, lại đổi đề tài nói: “Còn vụ Không Vong là sao? Trước đó vài ngày nhốt mình trong phòng không ra, hiện tại lại tự sát trong chùa. Còn ngại chùa chưa đủ loạn sao?”
La Phi nhớ tới người sắp xếp ba người nhóm Trần Kiện ở lại trong căn phòng nhỏ sau chùa là Thuận Bình, hỏi: “Tại sao ngày hôm qua ông để cho ba người khách kia ở lại trong căn nhà nhỏ đó? Không phải trong chùa vẫn còn phòng trống sao?”
“Đúng là vẫn có phòng trống, nhưng mà gần đây trong chùa có quy định, không để cho khách hành hương ngủ lại. Lúc ấy sắc trời thật sự quá muộn, tôi không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ trước tiên ở lại trong căn nhà nhỏ kia.” Thuận Bình vừa nói, vừa nhìn Không Tĩnh, hình như có ẩn tình gì đó.
La Phi kinh ngạc “ừ” một tiếng, cũng nhìn về phía Không Tĩnh, trong chùa có quy định không để cho khách hành hương ngủ lại, cái này thật đúng là lần đầu tiên nghe nói.
Không Tĩnh thấy vẻ mặt của La Phi, vội vàng giải thích: “Đây là có nguyên nhân. Lúc trước, trong chùa bị mất trộm mấy món đồ, rất có thể chính là có người trà trộn vào nhóm khách hành hương ngủ lại để ăn trộm”
“Hả? Bị mất đồ quý giá sao? Tại sao không có báo án?” La Phi hỏi.
Không Tĩnh lúng túng cười khổ một cái: “Chính là vài cái lư hương, nhưng cũng coi như là nhiều năm nên thay đổi gì đó thôi, lúc ấy chỉ muốn về sau phải đề phòng tốt. Dù sao chúng tôi cũng là nhà Phật trong sạch xảy ra chuyện như vậy, để truyền đi không dễ nghe.”
La Phi gật đầu một cái, cái suy nghĩ này cũng có thể lý giải.
Kể từ sau khi Thuận Đức nhìn thấy thi thể Không Tĩnh qua cửa sổ, từ đó đến nay vẫn mất hồn mất vía, không nói một câu, xem ra bị dọa không ít. Vào lúc