Đột nhiên, đầu lông mày của La Phi khẽ co rúm lại một chút, hình như anh có phát hiện cái gì đó, sau đó anh làm ra một hành động rất quỷ dị.
Đưa lỗ mũi anh đến gần thân thể người chết, dùng sức hít hà.
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều ngây ngẩn cả người, một loại sợ hãi không thể gọi thành tên dâng lên trong lòng bọn họ.
Không Tĩnh cà lăm: “La… sở trưởng La, con làm cái gì…”
La Phi không trả lời, anh nhắm mắt lại, để cho khứu giác của mình càng trở nên nhạy cảm. Một loại mùi hương nhàn nhạt đang xâm nhập vào lỗ mũi của anh, hơn nữa có loại bí ẩn mãnh liệt đánh thẳng vào trong suy nghĩ của anh. Mùi hương này giống như mùi dược liệu cổ quái hoặc như là mùi thuốc lá thấp kém, trước đây không lâu anh cũng ngửi được mùi giống như đúc trên thi thể Không Vong.
Căn phòng nhỏ bị loại không khí kinh khủng đóng băng, xuất hiện vài giây yên tĩnh ngắn ngủi. Không Tĩnh thấp thỏm lo âu nhìn về phía La Phi, Thuận Bình khốn hoặc cau mày, hai tiểu hòa thượng vô ý thức đi về phía cửa co rúm lại, mặc dù sợ, nhưng ánh mắt lại như bị một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, không cách nào rời đi.
Rốt cuộc, La Phi rời khỏi thân thể người chết, anh mở mắt ra nhìn Không Tĩnh, sau đó vẫy vẫy tay: “Thầy hãy tới ngửi thử.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Không Tĩnh rất khó xử, khó có thể tiếp nhận cái yêu cầu hoang đường này.
“Thầy qua đây ngửi thử một chút, sau đó nói cho con biết đây là mùi hương gì được không?”
Giọng nói La Phi vẫn bình thản như cũ, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác không cách nào cãi lại được. Không Tĩnh do dự một chút, vẫn nhắm mắt đi về phía trước, sau đó học dáng vẻ mới vừa rồi của La Phi ngửi thi thể Hồ Tuấn Khải một cái. Một mùi hương kỳ quái lập tức đi theo lỗ mũi xâm nhập vào đầu óc của ông, tìm ra một vị trí tương ứng trong trí nhớ.
Dường như Không Tĩnh chạm vào điện đứng thẳng người lên, tim đập dữ dội, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi hột.
“Sao vậy? Thầy ngửi được mùi gì sao?” Phản ứng mãnh liệt của Không Tĩnh khiến tinh thần La Phi vì vậy mà run một cái.
Không Tĩnh có chút mất hồn mất vía gật gật đầu.
“Cái này là mùi gì?” Lúc này không riêng La Phi có chút không thể chờ đợi, mà ba người tại chỗ cũng muốn nghe được chút manh mối từ trong cuộc nói chuyện của hai người, tò mò và hồi hộp đợi chờ đáp án của Không Tĩnh.
Không Tĩnh thở một hơi thật dài, hình như chút thần trí đã trở lại. Ông dùng tay xoa xoa cái trán, nói: “Cái mùi này là mùi gì thầy cũng không biết. Hơn hai mươi năm trước, sư phụ cứu