Từ câu nói sau cùng Chu Bình nghe ra chút mùi vị, vội vàng chào đón: “Dĩ nhiên không thể để một mình em tìm, anh sẽ tới đó, em chỉ cần giúp anh một tay là được.”
“Vậy anh nhanh chóng đến đi, đến rồi thì gọi điện thoại cho em, em ra cửa cục đón anh.” Trong giọng nói của Từ Lệ Tiệp mang theo chút vẻ hả hê.
“Được, được rồi! Vậy em chờ anh.” Chu Bình cúp điện thoại, lập tức chuẩn bị động thân.
Tiểu Lưu chỉ chỉ hộp cơm trên bàn: “Anh không ăn à? Giữ lại cho anh đó.”
“Không có đụng đến, các cậu cứ ăn đi, không phải cậu luôn miệng nói ăn một phần không đủ no sao?”
“Haiz, hai chúng tôi ở chỗ này làm gì?” Tiểu Lưu la hét.
“Ở chỗ này đợi lệnh!” Chu Bình vừa nói vừa đi vào trong bão tuyết.
Chu Bình lên xe, mới vừa lái ra cửa, đã gặp Vương Dật Phi và đám người vào núi Nam Minh cứu hộ trở về.
Chu Bình thò đầu ra khỏi cửa xe hỏi thăm: “Tình hình như thế nào?”
Vương Dật Phi chán nản lắc lắc đầu: “Không phát hiện gì hết!. Tuyết trên đường núi đông quá vượt qua một mét, tất cả dấu vết đầu mối đều bị tuyết bao trùm. Trên cơ bản không thể tiến hành tìm kiếm.”
“Vậy các anh chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi, nhóm người thân của nạn nhân đang ở trong phòng tiếp tân chờ chào hỏi nhân vật quan trọng như anh!”
Chu Bình hả hê nói xong, đạp chân ga, cứ thong thả mà đi.
Bởi vì tuyết rơi nhiều bay tán loạn, tầm nhìn hơi thấp, hơn nữa đường trơn trợt, Chu Bình chỉ có thể tùy tình tình mà đem tốc độ khống chế ở mức 20 đến 30 km/giờ. Cái này còn chưa tính, đoạn đường nội thành phồn hoa bị chặn thành hỗn loạn. Bình thường chỉ cần ba mươi phút đã có thể đến nơi, thế mà nay sửng sốt lảo đảo giằng co phải hai giờ.
Đến cửa cục cảnh sát, Chu Bình lập tức gọi điện thoại cho Từ Lệ Tiệp đã sớm không kiên nhẫn được nữa. Em còn tưởng rằng anh không thể đến chứ!
“Đương nhiên có thể.” Chu Bình không nhịn được giải thích, “Anh còn gấp hơn cả em, nhưng tuyết đường này thật sự rất khó đi. Anh đây đi cả ngày còn chưa kịp ăn cơm đó.”
“Vụ án gì? Sao lại gấp như vậy.” Từ Lệ Tiếp cũng có chút đau lòng, “Trước tiên chúng ta cùng đi ăn cơm đi, chút nữa em cũng tan làm rồi. Em có chìa khóa phòng hồ sơ, cơm nước xong bình tĩnh từ từ kiểm tra.”
Quả thật Chu Bình đói đến đến suýt chút chống đỡ không nổi, sảng khoái trả lời: “Được rồi! Anh mời em.”
Thừa lúc ăn cơm, Chu Bình đem các chuyện liên quan đến vụ án kể cho Từ Lệ Tiệp nghe một lần.
“Anh đang kể chuyện cũ? Hay cố ý hù cho em sợ? Nói cho anh biết, em chưa bao giờ tin tưởng