Nói xong, ông vui vẻ đặt micrphone xuống: “Năm ngoái mới vừa cho trang bị. Có đồ chơi này, tìm người, thông báo, truyền cái thông báo gì cũng dễ dàng hơn.”
“Coi như người kia nghe được, đường đi tuyết đọng thế này, người ta sẽ vui lòng tới đây sao?” Chu Bình có chút bận tâm.
Xã trưởng Lưu làm ra dáng vẻ đã có dự tính trong lòng: “Nếu như không có bão tuyết, người đó có kế trốn tránh, vậy có thể không tới. Hiện tại ngày này, mọi người giấu mình ở trong nhà đều sợ nhàn rỗi, hơn nữa tất cả hàng xóm đến nghe, người đó dám không tới sao?”
Quả nhiên không tới một tiếng đồng hồ sau, thì có một người phụ nữ tầm 50 tuổi tìm đến ủy ban nhân dân thôn. Bà ta đứng ở cửa nhìn vào trong, có chút sợ hãi nói: “Xã trưởng, mới vừa rồi là ông thông báo...”
“Đúng, là tôi phát thông báo.” Xã trưởng Lưu cướp lời nói đầu, “Thì ra là nhà các người? Đi vào đây đi, đây là cảnh sát Chu của đồn công an, cậu ta muốn hỏi bà chút chuyện.” Sau đó ông chỉ vào người phụ nữ kia, nói với Chu Bình: “Đây là Chu Tú Anh của thôn chúng tôi, hai người các người cứ nói chuyện đi. Trong nhà của bà ấy có một người đàn ông họ Hoàng, nhưng mà ba năm trước đây đã chết rồi.”
Chu Tú Anh là một người phụ nữ miền sơn cước điển hình, vóc dáng vừa gầy lại nhỏ con, da ngăm đen trên mặt hiện đầy nếp nhăn do gió núi thổi qua. Có thể không hiểu hàm ý sâu xa trong từ đội trưởng, bà đi vào trong nhà, vừa híp hai mắt quan sát Chu Bình, vừa nói: “Cậu chính là đồng ý cảnh sát à?”
“Đúng, tôi là cảnh sát.” Chu Bình dời một cái ghế qua chào hỏi: “Bác gái, ngồi xuống đi.”
“Tôi đứng là được, tôi đứng là được.” Chu Tú Anh có chút được quan tâm mà lo sợ, liên tục từ chối.
Xã trưởng Lưu ở một bên dàn xếp: “Bảo bà ngồi thì bà cứ ngồi đi, bà không có phạm pháp, sợ cái gì?”
Thấy xã trưởng Lưu lên tiếng, lúc này Chu Tú Anh mới đồng ý một tiếng, cẩn thận ngồi ở trên ghế, thân thể cung kính mà dò xét người phía trước.
“Hơn hai mươi năm trước, có phải dì từng để ột người đàn ông trung niên ở lại trong nhà mình đúng hay không?” Chu Bình mở miệng hỏi.
Chu Tú Anh gật đầu một cái: “Đúng, chính là nhà của tôi. Vừa nghe thấy thông báo lập tức chạy tới.”
“Ừ, cháu có một số việc muốn hỏi dì về cái người này.”
“Tôi hiểu rõ.” Chu Tú Anh lo lắng xê dịch thân thể một cái, “Rốt cuộc các người đã tới tìm, tôi đã chờ cái ngày này từ lâu rồi.”
Chu Bình cảm thấy có chút kỳ quái: “Sao vậy? Dì biết cháu sẽ tới sao?”
Chu Tú Anh thở dài, nói: “Sớm muộn gì cũng tới, chuyện này đâu dễ bỏ qua như vậy... Người ta đem một người đàn ông sống sờ sờ đưa vào trong tay cậu, không duyên không cớ lập tức không tìm thấy, ai có thể đồng ý? Cậu tránh được một năm, hai năm, mười năm, cậu có thể tránh được cả đời sao? Tôi vẫn luôn nói với chồng tôi như vậy.”
Nhìn dáng vẻ băn khoăn lo lắng của Chu Tú Anh, Chu Bình cảm thấy hình như người phụ nữ này vô cùng tự trách với chuyện Ngô Kiện Phi mất tích. Anh đổi chủ đề, muốn xoa dịu không khí một chút: “Người đàn ông họ Hoàng kia? Ông ta tên là gì?”
“Hoàng Đức Minh.” Trong núi nói ra từ ‘Hoàng’, quả thật khó phân biệt với từ ‘Hoa’.
“Hoàng Đức Minh?” Cái tên này hình như có chút quen thuộc, trong đầu Chu Bình tìm tòi ra một cái tên giống thế trong trí nhớ. “Ồ! Những