Sau khi kể xong cái truyền thuyết kinh khủng ấy, Thuận Bình có chút mệt mỏi. Khi ông đem tin tức tuyết đã ngừng rơi nói cho La Phi và Không Tĩnh biết, trên mặt của ông không có bất kỳ vẻ mặt vui sướng nào.
“Con mệt rồi, con phải về nhà nghỉ ngơi một lát.” Ông không còn hơi sức nào để nói tiếp, sau đó xoay người, một mình đi ra khỏi cửa phòng.
La Phi dõi theo bóng lưng của ông, nói với Không Tĩnh: “Ở trong chùa của thầy, Thuận Bình cũng được coi là một nhân tài.”
“Đúng vậy.” Trong giọng nói của Không Tĩnh mang chút bất đắc dĩ, “Hành động của thầy ấy rất quyết đoán, còn giỏi võ công. Các hòa thượng ở đây cũng phục ông ấy, hiện tại công việc lớn nhỏ trong chùa, thật ra thì đều là thầy ấy xử lý. Vị trí chủ trì của thầy đây, sớm muộn cũng sẽ để cho thầy ấy.”
“Hả? Ông ấy có võ?” La Phi không khỏi chăm chú nhìn về phía Thuận Bình đang rời đi. Quả nhiên, mặc dù liên tục hai buổi tối không nghỉ ngơi tốt, đã hiện ra vẻ mệt mỏi, nhưng bước chân của Thuận Bình vẫn nhanh nhẹ hơn người bình thường rất nhiều, điều này có thể thấy được ở trên mặt tuyết trắng chỉ có vài dấu chân nhè nhẹ rồi liền biến mất.
Lúc này Không Tĩnh cũng có chút không chịu nổi, liên tục ngáp. Xác thực, đối với người ở tuổi thầy mà nói, mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra như vậy đủ làm cho lòng người quá mệt mỏi.
Hơn một ngày, trong ngôi chùa nhỏ lại có tổng cộng bốn người tử vong, trừ một vài lời đồn đại quỷ dị ly kỳ ra, cho tới nay La Phi không có nắm giữ bất cứ manh mối có giá trị nào. Anh tiếp tục ngây ngô trong phòng Không Tĩnh cũng không có ý nghĩ gì, vì vậy anh lập tức đứng dậy cáo từ, trở lại trong phòng khách sân sau.
Nói thật, La Phi cũng bắt đầu cảm thấy trí nhớ không đứng vững, cần nghỉ ngơi. Anh quyết định để tâm tình thả lỏng trước, an an ổn ổn mà ngủ một giấc để lấy lại cảm xúc.
Phần lớn các hòa thượng khác trong chùa cũng lựa chọn giống như La Phi. Trước tối hôm nay, bọn họ còn bị lời đồn đại về ‘Quỷ không đầu’ và ‘Bức tranh tức giận’ làm cho lòng người bàng hoàng, nhưng trải qua sự kiện khủng bố đêm hôm qua, ngược lại thái độ của mọi người lạnh nhạt lại. Sự thật đã đặt ở trước mặt mọi người, thảo luận và suy đóan đã không cần thiết. Mỗi người đều đem sợ hãi chôn sâu xuống đáy lòng, nơm nớp lo sợ nhưng mà lại không thể làm gì yên tĩnh đợi tình thế phát triển thêm một bước nữa.
May mà cuối cùng tuyết đã ngừng, tầm hai ba ngày nữa là lực lượng cứu viện có thể lên núi. Mặc dù căn cứ vào tình hình trên núi mà nói, cái này có chút cảm giác nước xa không cứu được lửa gần, nhưng ít nhiều cũng cho khủng hoảng trong lòng tất cả mọi người có một tia hi vọng.
Trong những tình huống đặc biệt như thế này, bài tập thể dục bữa sáng bị thủ tiêu rồi. Chùa Khô Mộc yên tĩnh lại có một loại cảm giác làm