“Người nào?” Không Tĩnh có chút mờ mịt.
“Chính là cái người muốn xuống núi cứu người đó.” Trong lòng La Phi không nhịn được lén lút có chút bất mãn, thời gian xảy ra chuyện dài như vậy, thân là trụ trì vậy mà Không Tĩnh không chỉ không cung cấp được manh mối có ít, thậm chí ngay cả tên tuổi của ba người này cũng không biết luôn.
“À, cái người khách có vóc dáng cao lớn… Cậu ta ngã bệnh, đang nằm trong phòng khách này.” Không Tĩnh vừa nói, vừa nhìn Thuận Đức đứng bên cạnh giống như tìm chứng cứ xác thực.
Thuận Đức dứt khoát bổ sung ngay lập tức: “Trên đường xuống dốc núi chú ấy bị bỏ rơi khỏi nhóm người, ba giờ trước một mình chú ấy quay về chùa rồi bắt đầu phát sốt, có thể là nhiễm lạnh.”
Vẻ mặt La Phi có chút nghiêm trọng, tuyết rơi xuống dày như vậy, muốn đưa một bệnh nhân xuống núi cũng rất khó khăn, mà điều kiện trị bệnh trên núi hiển nhiên có hạn.
“Hay là trước tiên chúng ta tới chỗ cậu ấy xem một chút đi?” Không Tĩnh đề nghị.
La Phi gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.
Ba người trở về sân trước, ở trước phòng khách được sắp xếp cho Hồ Tuấn Khải, có một tiểu hòa thượng xấp xỉ tuổi Thuận Đức vốn là đang khoanh tay tựa vào vách cửa. Sau khi thấy Sư thầy Không Tĩnh, cậu ta vội vàng đứng ngay ngắn đúng quy củ.
“Bảo con đi chăm sóc khách khứa, sao con lại chạy ra bên ngoài?” Không Tĩnh hỏi tiểu hòa thượng kia, trong giọng nói mang theo chút trách cứ.
“Chú ấy ngủ thiếp đi rồi, nên con nghĩ ra ngoài hóng mát.” Tiểu hòa thượng cúi đầu.
Không Tĩnh không hề nói gì nữa, khẽ đẩy cánh cửa mở ra, cùng La Phi đi vào trong phòng khách. Thuận Đức hả hê làm mặt quỷ với tiểu hòa thượng kia.
Nằm trên giường trong phòng khách là một người đàn ông trung niên, đúng là Hồ Tuấn Khải rồi.
La Phi đi đến bên cạnh, chỉ thấy hai mắt Hồ Tuấn Khải nhắm chặt, sắc mặt vàng vọt, thoạt nhìn hình như bệnh cũng không nhẹ.
Không Tĩnh nhìn La Phi một chút: “Có muốn gọi cậu ấy tỉnh lại, hỏi một chút về tình hình không?”
La Phi khoát tay áo: “Thôi, trước hết để cho anh ấy nghỉ ngơi đi.” Sau đó anh quay đầu hỏi tên tiểu hòa thương vừa rồi: “Cháu tên là gì?”
“Thuận Hòa.”
La Phi gật đầu một cái: “Về sau chăm sóc bệnh nhân phải tận tâm một chút, chờ sau khi chú ấy tỉnh lại lập tức nói cho chú biết.”
Thuận Hòa “dạ” một tiếng, có vẻ thành thật.
“Bây giờ chúng ta nên đến nơi xảy ra chuyện phía sau núi đi.” La Phi vừa nói chuyện, người vừa cất bước đi ra khỏi phòng.
Một hàng ba người rất nhanh đi đến cửa sau của chùa, Không Tĩnh mở cửa, một đường núi nho nhỏ xuất hiện bên ngoài cửa.
Đường núi rộng ước chừng hai mét, đường bên trái là vách đá cứng rắn lạnh lẽo, phía bên phải là vách đá sâu không thấy đáy. Đường nhỏ ở cách chùa hai mươi thước dọc theo thân núi có một cua quẹo không lớn không nhỏ.
“Con đường này đi thông đến chỗ nào?” Trước