Khi Tần Tiểu Mặc được y tá đẩy ra, Diệp Tử cũng vừa nói chuyện với Tần Kì xong, nghe được tiếng cửa mở, cô vội đứng lên chạy qua hướng Tần Tiểu Mặc.
"Này, đừng tới quá gần người bệnh!" Y tá lên tiếng ngăn cản.
"Ừm, chị y tá, nàng...thế nào rồi?" Diệp Tử kiềm chế sốt ruột trong lòng, nghĩ muốn tới gần Tần Tiểu Mặc, nhưng chỉ có thể cố đứng cách xa một ít.
"Bây giờ chuyển qua phòng bệnh phổ thông, đã qua nguy hiểm, nhưng vừa rồi hẳn là bác sĩ cũng có nói với các người, phải cẩn thận biến chứng, nếu miệng vết thương nhiễm trùng cái gì sẽ rất phiền toái."
"Uh, tốt quá, bác sĩ có nói qua mấy chuyện này..."
"Chút nữa tới phòng bệnh tôi sẽ nói chi tiết hơn với cô, còn giờ nhường đường một chút..." Y tá ngại Diệp Tử chặn đường, kêu cô dịch qua bên cạnh.
"A,.. được"
"Người nhà có thể theo tôi đi vào, những người khác đi về trước đi, không cần lưu nhiều người như vậy." Y tá bắt đầu đuổi người.
"Tôi..." Diệp Tử sốt ruột, không thể xem cô như người nhà sao.
"Vậy hai chúng ta cùng vào có được không?" Tần Kì nhìn thấu tâm tư Diệp Tử, mở miệng nói với y tá.
"Cũng được, chỉ hai người thôi." Y tá đẩy Tiểu Mặc về phòng bệnh, giúp nàng an ổn hết thảy, xong thì bị Tần Kì kéo qua một bên để hỏi kĩ mấy lời dặn dò của bác sĩ.
Diệp Tử ngồi ở bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Tiểu Mặc, hốc mắt lại đỏ. Không ai có thể hình dung lúc cô nghe được tin dữ kia, tâm tình cô biến chuyển thế nào, không thể diễn tả bằng ngôn từ, trong nháy mắt đó, thậm chí Diệp Tử cảm thấy toàn bộ thế giới của cô đều sụp đổ.
"Đừng thương tâm, Tiểu Mặc từ nhỏ thân thể luôn khoẻ mạnh, bị thương ngoài da lập tức mau lành." Tần Kì nói chuyện với y tá xong, liền đi tới vỗ vai Diệp Tử, nhỏ giọng an ủi.
"Uhmm" Diệp Tử gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nặng nề. Một lần, hai lần, ba lần... sau này sợ là nàng vẫn còn bóng ma ám ảnh, làm sao còn dám để Tiểu Mặc một mình ở Trung Quốc làm loại chuyện nguy hiểm này.
"Thật ra tôi không muốn em ấy theo hình cảnh, quá nguy hiểm, mỗi ngày tôi đều lo lắng hãi hùng. Hơn nữa... ở xa rất khó chịu." Diệp Tử nhìn Tần Tiểu Mặc nói ra.
"Uh, ta hiểu được".
"Nhưng mà em ấy nói đây là lý tưởng của em ấy, tôi không thể bởi vì tâm tư của riêng mình, hoặc là do... cảm xúc mà buộc em ấy từ bỏ lý tưởng của em ấy."
"Tiểu Mặc là một cảnh sát giỏi, các phương diện đều rất xuất sắc."
"Uh, tôi biết vậy, cho nên mới không thể kêu em ấy đến Anh. Kỳ thật nếu tôi mở lời, tôi nghĩ em ấy hẳn là sẽ nghe theo..." Trong lòng Diệp Tử rất rõ ràng, Tần Tiểu Mặc rất xem trọng cô, trên cả lý tưởng của chính mình.
"Vụ án này xong rồi ta sẽ khiến cho nàng lui về, nếu tiếp tục chắc sẽ làm mẹ nàng hỏng mất. Con bé này có năng lực tự gánh vác cuộc sống rất mạnh, nhưng có chút phương diện quả thật làm cho người ta không khỏi lo lắng." Tần Kì hít một hơi, đến giờ hắn còn chưa nói cho chị gái biết chuyện Tiểu Mặc.
Diệp Tử gật gật đầu, cô cũng sẽ không để Tần Tiểu Mặc tiếp tục dấn thân sâu vào nữa.
"Nàng hiện tại cũng không có gì nguy hiểm, cô đi về nghỉ ngơi một lát đi, ta kêu A Nhuận lại đây canh chừng, còn có biểu ca và mợ của Tiểu Mặc nữa". Tần Kì nói với Diệp Tử.
"Nhưng mà... " Diệp Tử nhìn Tần Tiểu Mặc, không muốn bỏ đi đâu.
"Vừa rồi hình như thư ký của cô tìm cô có chuyện gì đó, trước hết cô hãy dàn xếp xong việc của mình rồi hãy đến đây, nếu không khi nàng tỉnh nhìn thấy bộ dạng của cô thế này nhất định sẽ đau lòng áy náy."
"Uhm, vậy tôi về trước rửa mặt sửa sang lại bộ dáng một chút, nếu Tiểu Mặc tỉnh, nhớ nói Tiêu Nhuận gọi điện cho tôi biết, hắn có số của tôi. Đã làm phiền người, cữu cữu..." Diệp Tử xưng hô thế này làm Tần Kì thấy ấm áp trong lòng.
"Được"
Dặn dò xong, Diệp Tử liền kéo thân thể mỏi mệt ra khỏi phòng bệnh, cô đã có gần một ngày một đêm không ngủ, hiện tại tinh thần rất kém.
Ngoài phòng bệnh, Alma đang chờ cô.
"Diệp tổng."
"Uh, Alma, cô cũng mệt mỏi một ngày cùng tôi rồi, trở về nghỉ chút đi."
"Trở về?"
"A, quên mất, tôi có mua một căn hộ, cô chưa tới nên không biết, gọi điện kêu người bên này đến đón đi."
"Vâng".
Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Tử cùng Alma đi tới cửa bệnh viện chờ xe công ty.
"Alma, có lẽ tôi sẽ ở trong nước một thời gian khá lâu, công ty bên kia nhờ cô quản một chút, kỳ thật với tình hình hiện tại, tôi có ở đó hay không cũng không phải vấn đề gì lớn." Diệp Tử nói.
"Sao được chứ? Công ty không thể thiếu cô được."
"Tôi tin tưởng bộ máy quản lý của Viễn Duy, không phải phía sau còn có ban giám đốc và cổ đông sao, việc nhỏ cứ để họ quyết định, chuyện lớn thì nói tôi biết, tôi sẽ xem tình hình mà sắp xếp thời gian trở qua." Diệp Tử hạ quyết tâm tạm thời không rời đi Tần Tiểu Mặc.
"Nhưng mà..."
"Lão Trần, Alex, Molly bên kia tôi đều dặn dò qua. Lúc tôi không ở đó, bọn họ sẽ đại diện toàn quyền giúp tôi." Diệp Tử xoa mày nói ra.
Đây cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, dù sao Diệp Tử rốt cuộc quyết định buông tay để bọn họ làm, còn mình một lòng một dạ ở lại với bà cô nhỏ đang nằm bệnh viện.
"Tôi cũng ở lại." Alma nói.
"Cô ở lại làm cái gì, trở về đó giúp bọn họ, nếu công việc có vấn đề gì tôi sẽ trút trách nhiệm cho cô và bọn họ đó."
"Tôi không ở bên cạnh sẽ có nhiều chuyện không thuận tiện cho cô..." Alma sợ không có mình ở cạnh Diệp Tử sẽ loạn, nàng đi theo Diệp Tử thật nhiều năm, ngay cả phương diện sinh hoạt của Diệp Tử cũng có nhiều chuyện đều do nàng lo liệu xử lý.
"Không có việc gì, kêu bọn họ tìm cho tôi thêm một người trợ lý sinh hoạt đi. Còn công việc có chuyện gì thì tôi sẽ tìm cô." Diệp Tử cười cười nói ra.
Alma im lặng một hồi, sau đó mới nặng nề gật đầu.
Xe đến, Diệp Tử vào xe, dựa vào lưng