Bữa cơm này, Diệp Tử ăn hai con cua, đều là Tần Tiểu Mặc lột cho cô ăn, cua ăn thật ngon, nhưng hơi phiền, nếu Diệp Tử ăn một mình, cô tuyệt đối lựa chọn không ăn. Mà Tần Tiểu Mặc cố tình là trời sinh thích tìm phiền toái, tựa như ăn lựu, ăn cua, rắc rối nàng càng hứng thú, theo lời Tiểu Mặc nói chính là càng khó ăn thì hương vị càng ngon, Diệp Tử thì không nghĩ vậy, cô cảm thấy Tần Tiểu Mặc chỉ toàn thích mấy thứ phức tạp.
Cơm nước xong, Diệp Tử liền giúp Tần Tiểu Mặc tắm rửa, bởi vì miệng vết thương chưa khỏi hẳn, như trước không thể đụng vào nước, cho nên Diệp Tử dựa theo lời bác sĩ dặn, nửa người trên dùng nước ấm lau, nửa người dưới không sao miễn đừng để nước đụng tới miệng vết thương là được.
"Em không cởi." Tần Tiểu Mặc ở trong phòng tắm nhăn nhó không chịu cởi quần áo.
"Em không cởi thì sao tắm" Diệp Tử bất đắc dĩ khoanh tay đứng bên cạnh, Tần Tiểu Mặc lại bắt đầu làm loạn cái gì không biết.
"Em không cởi đâu, để em tự tắm." Tần Tiểu Mặc kiên trì nói.
"Em thẹn thùng cái gì, em có chỗ nào mà chị chưa thấy đâu." Diệp Tử không hiểu cô bé này ngại làm gì, lúc cần rụt rè thì không thấy rụt rè đâu.
"Đâu có giống nhau." Tần Tiểu Mặc vươn tay đẩy Diệp Tử ra ngoài phòng tắm.
"Sợ kiềm chế không được?" Diệp Tử không chút dao động, tiếp tục hỏi.
"..." Được rồi, Tần Tiểu Mặc thừa nhận mình là có chút sợ hãi không kiềm chế được, dù sao đều lâu rồi chưa có làm, nàng cũng không phải thánh nhân, người yêu sờ tới sờ lui trên người làm sao có thể không phản ứng được chứ.
Nhìn thấy Tần Tiểu Mặc không nói lời nào, Diệp Tử liền biết tám phần là mình đã đoán đúng.
"Được, dù sao cũng phải tắm rửa đi. Miệng vết thương ướt sẽ làm mủ, em không sợ đau hay sao" Diệp Tử hơi tức giận nói, Tiểu Mặc đúng là không biết chú trọng thân thể mình.
Rơi vào đường cùng, vẫn là Tần Tiểu Mặc nhượng bước, để Diệp Tử cởi đồ mình ra. Dưới tình huống này, rốt cuộc là Diệp Tử giúp Tiểu Mặc tắm sạch sẽ, sau đó còn thuận tiện giúp nàng giải quyết một ít phương diện vấn đề gì đó . . .
Sau khi ra phòng tắm, Tần Tiểu Mặc liền giam mình trong phòng ngủ, Diệp Tử biết Tiểu Mặc còn ngại nên cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, chỉ cười cười đem quần áo dơ bỏ vào máy giặc.
Trong phòng, Tiểu Mặc không chỉ hoàn toàn xấu hổ như Diệp Tử nghĩ, nàng cầm di động gọi cho Tần Kì.
"Alo, cữu cữu."
"Alo, bà cô của ta à, sao giờ mới gọi cho ta hả!"
"Làm sao vậy? Mẹ của con, bà ấy..." Tần Tiểu Mặc vừa nghe giọng Tần Kì đã cảm thấy tình hình không ổn, nếu không cữu cữu đã không nói chuyện với nàng như thế.
"Trong nhà đều ngất trời, mẹ con khóc đến lợi hại, cơm cũng không ăn, mợ con đang ở bên trong khuyên nhủ." Tần Kì hít một hơi, hiện tại chỉ sợ chị hắn không ăn cơm, lớn tuổi rồi, nếu đói quá sẽ ngất xỉu, lúc đó chuyện càng tệ hơn.
"Nhưng... dù sao cũng phải ăn cơm a!" Nghe thấy mẹ không ăn cơm, Tần Tiểu Mặc cũng nóng nảy.
"Cũng không phải bỏ ăn luôn, không biết mợ con khuyên nhủ thế nào rồi, chút nữa để ta đi vào xem."
"Đi vào?"
"Đúng vậy, con hại luôn cả ta a, bà ấy cảm thấy ta theo phe con, nên không cho ta đi vào, mợ và anh họ con còn có thể nói với bà ấy vài câu."
"Cữu cữu, thực xin lỗi a..." Tần Tiểu Mặc thấy mình đặc biệt có lỗi với cữu cữu, vì chuyện của nàng mà cữu cữu phải lo không ít, hiện giờ càng bị uỷ khuất.
"Ta không sao, ta chỉ hy vọng con có thể ổn thoả. Kỳ thật cũng không trách được mẹ con, chẳng qua lần này có chút... Không chấp nhận được." Tần Kì nói.
"Uhm, con hiểu được."
"Lúc chiều bà ấy giận lên nên nói vậy, chứ thế nào cũng là mẹ con, làm sao từ con được." Tần Kì nhấn mạnh.
"Uhmm." Tần Tiểu Mặc nhớ tới chuyện giữa trưa, cúi đầu gật gật.
"Còn có một chuyện ..."
"Chuyện gì a?"
"Mẹ con gọi điện thoại nói với anh con, hắn liền mã bất đình đề bay nhanh về đây." Tần Kì nói chuyện này ra cho Tiểu Mặc, muốn nàng chuẩn bị tinh thần. < mã bất đình đề ~ ngựa không dừng vó >
Tần Tiểu Mặc không phải không biết mẹ mình sẽ nói với anh Tiêu Nhuận, nhưng nàng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, xem ra mẹ quyết định chủ ý không cho các nàng bên nhau, bởi vậy tranh thủ con trai về phe bà.
"Được, con đã biết."
"Có lẽ một hồi anh con sẽ đến chỗ con đó. Hai đứa... aizz, đã vậy quan hệ giữa Tiểu Tử với anh con cũng có chút..." Tần Kì cảm thấy quan hệ các nàng vẫn là rất xấu hổ, Diệp Tử là người Tiêu Nhuận đơn phương yêu mến, bị ai cướp đi không nói, lại là em gái của mình, là ai cũng không cảm thấy dễ chịu.
"Uh, chúng con sẽ xử lý tốt, cữu cữu người yên tâm." Tần Tiểu Mặc tin tưởng bản thân mình, càng thêm tin tưởng chị Diệp.
"Được rồi, con cẩn thận một chút, khi nào xong chuyện bên đây ta sẽ đi tìm con."
"Cữu cữu, gặp lại sau."
Cúp điện thoại, Tần Tiểu Mặc liền vùi mình trên mặt giường mềm mại, bây giờ nàng nên làm gì đây, có rất nhiều chuyện cần giải quyết lúc này.
"Cộc cộc."
"Tiểu Mặc, để chị vào đi." Còn chưa tự thương cảm bao lâu, Diệp Tử đã gõ cửa, thanh âm rất ôn nhu, Tần Tiểu Mặc xuống giường mở cửa. Chuyện này một mình nàng thật sự không giải quyết được, nếu các nàng ở cùng một chỗ, tất nhiên việc này cả hai nên cùng nhau gánh vác, Tần Tiểu Mặc cũng không tự cho là mình thông minh mà đứng ra đảm nhiệm hết mọi việc lên người.
Diệp Tử tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Tần Tiểu