【 uhm... vậy em muốn quà gì đây? 】 Diệp Tử hồi âm cho Tần Tiểu Mặc. Vốn tưởng rằng cô phải chờ một lúc mới có tin trả lời, không nghĩ tới tin vừa gửi đi chưa đến một phút, chuông tin nhắn di động liền vang lên.
【 em muốn yêu của em! 】 Diệp Tử thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh Tần Tiểu Mặc ở trên giường lăn qua lăn lại gửi đi tin nhắn này.
【 Yêu của em cũng không chạy đi đâu.】
【 Ai nói không có! Chạy trốn không thấy bóng dáng đâu hết T_T em muốn yêu của em... 】 nhìn ra được Tần Tiểu Mặc là muốn Diệp Tử đến thế nào, loại khóc lóc om sòm này nàng còn nói ra lời được.
【 Được rồi, chị cũng bận rộn xong rồi, nhiều nhất thì ba ngày nữa là trở về. 】 Diệp Tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đồng ý nói.
【 thật sự a! 】 thấy được Diệp Tử ưng thuận hứa hẹn, Tần Tiểu Mặc liền kích động, chị Diệp chưa bao giờ lừa nàng, nói nhiều nhất ba ngày chính là nhiều nhất ba ngày.
【 uh, chị có lừa gạt em khi nào chưa, nhưng mấy ngày này em phải ngoan ngoãn đó. 】 Diệp Tử nói ra yêu cầu nho nhỏ.
【 em vẫn luôn thật biết điều. 】 Tần Tiểu Mặc mặt dày trả lời. Tựa như vừa rồi kẻ khóc lóc om sòm cũng không phải là nàng.
【 công tác cho tốt, ngoan ngoãn ăn cơm. 】
【 em biết... nhưng mà ngày mốt tụi em ra nhiệm vụ rồi, ôi chao, hai ngày nay đều thật khẩn trương, tất cả mọi người bận sống bận chết, em hơn một ngày không ngủ, hiện giờ nằm lên gối có thể ngủ ba ngày luôn đó. 】
Diệp Tử nhíu mày, xem ra nhiệm vụ lần này quả thật rất nặng, tuy rằng làm hình cảnh đều bận, nhưng Tần Tiểu Mặc vẫn luôn thuộc loại tranh thủ lúc rảnh rỗi làm xong chuyện, lại là nữ nên số lần phải tăng ca cũng không nhiều lắm.
【 để chị tận lực ngày mốt trở về nhìn em, em nên tranh thủ thời gian ngủ đi, đến lúc đó đừng để xảy ra sự cố. 】 Diệp Tử nói.
【 uhm, chị không biết đâu, người của tụi em mai phục ở cứ điểm kia đã hai tuần rồi, là nhà xưởng, có rất nhiều hàng, vụ này cũng khó lường. Tất cả mọi người cảm thấy chuyện này dễ như trở bàn tay , lão Đại của bọn tội phạm cũng sẽ đi vào trong đó. 】trong lời nói Tần Tiểu Mặc mang theo kích động.
【 vậy cũng cẩn thận một chút, dù gì hắn cũng là đại ca, hẳn không dễ bắt đâu, mà em làm sao biết ngày đó hắn đi vào trong đó? 】 Diệp Tử nhíu nhíu mày.
【 tình báo, tụi em thả lão Cửu trở về, hắn nói đại ca không còn tín nhiệm hắn, trung tâm sự vụ đều không cho hắn biết, chính là hắn có quen biết một tên hiện giờ đang đi theo đại ca, sự tình gì tên đó cũng nói lại với hắn . 】
【 có thể tin sao? 】
【 không biết, nhưng tụi em có chuẩn bị phương án hai, không có gì đâu, chạy khỏi hoà thượng không chạy được khỏi miếu*, nhà xưởng kia lớn như vậy, đồ đạc bên trong khó dọn đi lắm, hơn nữa, người bên em vẫn quan sát mỗi ngày, có hình cảnh đều chăm chú theo dõi suốt hai ngày không ngủ, rất vất vả . 】 < * chạy đâu cũng không thoát >
【 cảnh sát nhân dân yêu nhân dân. 】 Diệp Tử mỉm cười gửi tin trả lời.
【 cảnh sát nhân dân có người yêu. 】 Tần Tiểu Mặc hồi âm lại, lời này đối đáp nghe rất thuận, nghe qua có chút hàm xúc ý tứ khiêu khích.
【 được rồi, thật vất vả có ít thời gian, mau nghỉ ngơi đi, chị và Alma đi ăn khuya. 】 Diệp Tử thương Tần Tiểu Mặc, không muốn để nàng cứ mò mẩm trong đêm nhắn tin với cô.
【 yes, sir! HÔN... 】
Diệp Tử cười cười, tắt di động bỏ vào túi, khoá kỹ cửa ban công rồi đi xuống lầu. Dưới lầu, Alma đang đứng ở đại sảnh chờ Diệp Tử, nhìn thấy thân ảnh Diệp Tử, liền tiến lên đón.
"Tổng tài a, cô muộn nha." Alma cười nói.
"Có chút việc, quên nhìn đồng hồ." Diệp Tử đỏ mặt, loại lý do này thật đúng là không nói thì tốt hơn, nhưng may mắn Alma cũng không so đo, lôi kéo cô đi hướng gara.
"Đi ăn chỗ nào ?" Diệp Tử vừa khởi động xe vừa hỏi.
"Tùy cô, dù sao giờ này cũng không có nhiều quán mở cửa đâu." Alma không có ý kiến.
"Gần đây đi." Diệp Tử chọn một nhà hàng món Tây gần đây, không còn cách nào, giờ này mấy quán Trung Quốc đều đóng cửa hết rồi, cô chỉ có thể uỷ khuất chính mình ăn món Tây thôi.
Trong phòng ăn nhà hàng còn có hai đôi tình nhân, tựa hồ ăn cũng muốn xong rồi nhưng vẫn chưa có ý tứ rời đi, ngồi khe khẽ trò chuyện với nhau, trên mặt còn lộ ra biểu tình hạnh phúc, Diệp Tử bất giác lại nhớ tới nha đầu ngốc kia đang ở nhà.
"Ngồi ở đây đi."
"Được".
"Hai cô gọi món gì ?" Người phục vụ đưa thực đơn đặt trước mặt hai người, hỏi.
"Gà xắt lựu ." Diệp Tử nhìn thoáng qua thực đơn, quyết định xong mình muốn ăn cái gì.
Chậc chậc, đáng ghét người quyết định, Alma oán thầm.
Alma nghiên cứu một lượt hết thực đơn, sau đó mới quyết định được muốn ăn gì.
"Dê xào lăn"
"Thêm trà sữa nóng". Diệp Tử nói với người phục vụ.
Phục vụ cầm thực đơn rời đi, Diệp Tử và Alma mới bắt đầu trò chuyện.
"Sao cô ăn ít vậy?" Alma hỏi.
"Không muốn ăn lắm, mệt cả ngày rồi." Diệp Tử uống một ngụm nước, nói.
"Tôi thấy cô là thích đồ ăn Trung Quốc, chướng mắt đồ Tây a."
Diệp Tử cười cười: "Ngày mốt tôi trở về."
"Cái gì? ! Cô mới bay qua vài ngày lại phải bay về?!" Alma hiển nhiên không thể hiểu được, có vẻ kích động, thậm chí mặt mày còn nhăn nhó.
"Uh, không bỏ xuống được bên kia." Diệp Tử ngược lại thành thật.
"Với lại, mấy tháng qua mọi người quản lý cũng không sai, công trạng đều bay lên, tôi ngồi mát ăn bát vàng, có gì không tốt đâu." Diệp Tử thông qua chuyện này mới hiểu được hai chữ