"Chị không có giận." Diệp Tử lắc lắc đầu, cô không quá giận, chỉ là có chút khó chịu mà thôi.
"Chị như vậy làm em cũng thật khó chịu..." Tần Tiểu Mặc thật sự không biết nên nói gì cho tốt. Chị Diệp rất ít khi làm ngơ, không để ý đến nàng như thế.
Diệp Tử vẫn không nói gì, thẳng đến khi đồ ăn được mang lên, mới nói với Tiểu Mặc đúng một câu "Ăn cơm đi". Nhưng giờ thì Tần Tiểu Mặc làm gì còn tâm tình ăn cơm.
"Chị Diệp ... Mai mốt em không vậy nữa, chị không cần im im vậy nha, em không biết nên làm sao cho tốt." Tần Tiểu Mặc vừa nói vừa rớt nước mắt, Diệp Tử làm sao chịu được, cơn giận lập tức liền tan một nửa.
"Tốt rồi, đừng khóc, chị cũng vì lo em xảy ra chuyện gì thôi, hiện tại không có gì là tốt rồi, đói bụng thì mau ăn cơm đi." Diệp Tử kéo ghế qua ngồi cạnh Tiểu Mặc, cầm giấy ăn giúp nàng lau nước mắt, từng giọt nước mắt này đều làm cô đau lòng chết được.
"Chị, chị không giận nữa sao?" Tần Tiểu Mặc nghẹn ngào hỏi.
"Uh, không giận, về sau có việc gì em phải nói với chị một tiếng, chị thì không có gì chỉ là lo lắng em, lúc trước em xảy ra chuyện, có nghĩ qua sẽ làm khó chịu cũng như đau lòng những người thương yêu quan tâm em hay không?" Diệp Tử tiếp tục đưa tay lau nước mắt cho nàng, Tiểu Mặc rõ ràng mặc kệ xung quanh liền vùi đầu vào ngực Diệp Tử. Diệp Tử vỗ nhẹ lưng nàng, nha đầu này còn mặc cảnh phục mà dám úp vào lòng cô trước bàn dân thiên hạ thế này, cũng không sợ người khác nói gì a...
"Sau này em sẽ không bao giờ vậy nữa, mỗi ngày có chuyện gì đều báo cáo với chị" Tần Tiểu Mặc cam đoan nói.
"Không cần, em có chuyện của em thì cứ làm, chị nói là nếu có tình huống gì bất ngờ như hôm nay thì em mới cần nói cho chị biết."
"Uhmm". Tần Tiểu Mặc nín khóc mỉm cười, thừa dịp không ai chú ý các nàng, hướng lên mặt Diệp Tử hôn một cái.
"Hmm tốt lắm, về nhà hôn tiếp, giờ ăn cơm đã, đói bụng nửa ngày rồi còn gì." Diệp Tử gấp một miếng thịt vịt cho Tiểu Mặc.
Tần Tiểu Mặc nhìn Diệp Tử cười ngây ngô vài tiếng, bắt đầu nâng đũa ngoan ngoãn ăn cơm, bận việc cả ngày đúng là đói bụng.
Ăn cơm no, Diệp Tử chở Tiểu Mặc về nhà, đúng như người ta nói ' tiểu sảo di tình ' , mới vừa đến cửa nhà, Tần Tiểu Mặc liền khẩn cấp hôn lên mặt Diệp Tử. < Tiểu sảo di tình ~ Một trận cãi cọ nhỏ làm tăng tình cảm >
"Em gấp cái gì, vào cửa." Diệp Tử cau mày đẩy Tần Tiểu Mặc vào nhà.
"Cởi giày! Tần Tiểu Mặc! ! !" Diệp Tử bị Tần Tiểu Mặc cuốn lấy không có biện pháp, mới vừa ném túi xách ra, ngay cả giày còn chưa kịp cởi, đã bị nàng đảo điên. May mắn phía sau là sopha, nếu không thắt lưng già yếu của cô cũng tiêu tùng.
"Tần Tiểu Mặc, em muốn đẩy chị té chết a" Diệp Tử bất đắc dĩ vỗ lên cánh tay Tiểu Mặc đang vuốt ve người cô.
"Đâu phải em cố ý..." Tần Tiểu Mặc ủy khuất nhẹ cắn xương quai xanh Diệp Tử, quả nhiên nghe được thanh âm Diệp Tử hơi hơi thở dốc.
Tần Tiểu Mặc là một kẻ nghiện xương quai xanh, mà xương quai xanh của chị Diệp thì rất đẹp, mỗi lần nhìn đến là nàng không cách nào kiềm chế được, thế nào cũng phải để lại dấu vết trên đó. Người nàng yêu hoàn hảo, người nàng yêu xinh đẹp tuyệt trần, người nàng yêu chói sáng rực rỡ, ông anh già của nàng phải hâm mộ đến chết thôi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Tiểu Mặc bất giác tươi cười, mà dưới ánh mắt Diệp Tử, cái cười này xem ra không phải có ý tứ tốt đẹp gì.
"Tần Tiểu Mặc em đang đoán mò cái gì xấu xa đó."
"Không có đâu... Yêu à, chị suy nghĩ nhiều quá, tập trung chuyên môn đi..." Tần Tiểu Mặc không biết là nhắc nhở chị Diệp hay là nhắc nhở chính mình, nói xong liền cúi đầu tiếp tục cày cấy.
"Có thể quay về giường hay không, sopha nhỏ quá." Diệp Tử nói ra đề nghị của bản thân.
"Chị không biết là ân ái trên sopha có cảm xúc hơn sao..." Tần Tiểu Mặc chớp chớp mắt nói ra.
"Không biết sao chứ chị không có cảm giác an toàn chút nào, có chăn mền vẫn tương đối... an toàn hơn..." Diệp Tử cũng không biết vì sao lại nghĩ đến chuyện này, dù sao ở đâu cô cũng đều bị ăn sạch sẽ, cô quả thật không nên để ý là ở trên giường hay trên sopha, nhưng cô chính là cảm thấy cái chăn sẽ tạo cảm giác an toàn hơn.
Tần Tiểu Mặc thấy Diệp Tử rất duy trì quan điểm, cũng không nói gì. Tự mình đứng lên trước, sau đó kéo chị Diệp đứng lên, ôm chị Diệp bay nhanh vào phòng ngủ.
Đúng là trên giường vẫn thoải mái nha, Tần Tiểu Mặc hít một hơi, tiếp tục công tác vừa rồi.
"Đau." Diệp Tử hít sâu, hơi đẩy Tần Tiểu Mặc ra. Nha đầu này dám dùng răng...
"Mềm ..."
"Đừng cắn."
"Uhm..."
Tần Tiểu Mặc dán vào người Diệp Tử, hôn lên ốc nhĩ, đầu lưỡi linh hoạt thỉnh thoảng còn vói vào đùa nghịch. <ốc nhĩ ~ Tai trong có hình ốc sên, gọi là ốc nhĩ, các tế bào trong đó truyền âm thanh cảm giác cho dây thần kinh >
"uhm... A..." toàn thân Diệp Tử không khống chế được mà run rẩy, tiếng rên cũng tràn ra khỏi miệng.
"Có cảm giác sao?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Uh" mặt Diệp Tử phiếm hồng, gật gật đầu.
"Hehe..." Lại tìm được một chỗ mẫn cảm nữa rồi, trong lòng Tần Tiểu Mặc có chút vui sướng.
"Chị Diệp, chị thiệt là mẫn cảm nha..."
"Lúc này em có thể không nói lời nào được không vậy" Diệp Tử bị Tần Tiểu Mặc chọc cho hận không thể quấn cả người vào trong chăn, nghiến răng nghiến lợi.
"Được rồi." Dù sao miệng của nàng bây giờ cũng không nhàn rỗi, không nói thì không nói.
Tần Tiểu Mặc chuyên tâm mà hầu hạ người yêu. Trận mây mưa ước chừng sẽ kéo dài khoảng một tiếng, loại vận động này làm cho thời gian đặc biệt qua mau, đây là cảm thụ chung của hai con người này.
"Chị Diệp, chị nằm xuống được không, nằm xuống đi." Tần Tiểu Mặc nói.
"Sao?" Diệp Tử toát ra nghi vấn, nhưng