Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng ồn ào dưới nhà. Cô bước xuống ngáp ngắn ngáp dài hỏi Giai Kiệt:
"Anh quản gia, có chuyện gì thế?"
"À không có gì đâu Tô tiểu thư, là đội điều tra Thiên Du của thiếu gia, họ tập trung lại để chuẩn bị đi thực hiện nhiệm vụ"
"Thì ra là vậy. Mà anh quản gia từ sau anh không cần phải gọi tôi là Tô tiểu thư đâu, gọi Tiểu Dịch được rồi"
"Nhưng…"
"Tôi cũng chỉ là người hầu được đặt cách hơn một chút của căn nhà này thôi, mà tôi cũng không phải tiểu thư gì hết"
"Được, Tiểu…Dịch" - Giai Kiệt bối rối khi gọi cô như vậy.
Cô đi xuống vỗ vai Giai Kiệt rồi bước xuống nhà. Cô tính ra xem bên ngoài có bao nhiêu người mà lại nhộn nhịp như vậy thì bất ngờ anh từ trong chạy ra. Cô ngây người nhìn anh trong bộ đồng phục cảnh sát, thật lịch lãm. Cô lon ton theo anh ra bên ngoài. Đám ồn ào vừa gặp anh là ai nấy đều im lặng đứng nghiêm chỉnh, tất cả hô to:
"Đội trưởng"
Anh đang chỉnh lại vạt áo nên đã gật đầu thay cho lời chào, thấy cô xuất hiện đội điều tra lại quay sang nghiêm chỉnh chào cô:
"Chị dâu"
Hai từ "chị dâu" khiến cô ngơ ngác cô muốn chắc chắn là xung quanh đây ngoài cô ra thì không có ai nữa cả. Biết là bọn họ chào mình cô cũng dơ tay lên chào lại nhưng có chút gượng gạo. Anh nghe đàn em của mình nói vậy cũng ngơ không kém, anh liếc mắt nhìn Mạc Bằng khiến Mạc Bằng chột dạ đứng không vững, bọn họ gọi cô là chị dâu cũng có lí do cả đấy chứ.
Anh quay sang nhìn cô, cô nhìn anh mỉm cười. Tự dưng được làm chị dâu khiến cô cảm thấy thích thú. Anh thì lại khác mặc dù gương mặt có cau có khó chịu nhưng lại chẳng hề để ý.
"Đi thôi"
"Rõ"
Cả đội rẽ sang hai bên để anh đi trước, sau đó hai hàng xếp ngay ngắn theo sau. Cô nhìn theo gượm nghĩ:
"Nếu năm xưa mình được học đại học chắc chắn mình sẽ thi làm cảnh sát"
Sau khi anh rời đi cô nhận được một cuộc điện thoại của Giản Phong:
"Alo, Dịch Nhi, ra quán cà phê X đi ba anh có chuyện muốn nói với em"
"Vâng, đợi em một chút"
Cô cúp máy, gương mặt đăm chiêu:
"Bác Giản có chuyện muốn nói với mình sao?"
…
Quán cà phê X,
Cô lái chiếc moto hôm qua đến chỗ hẹn. Gia đình Giản Phong đã đợi cô ở đó được một lúc.
"Bác Giản…"
"Chị Tiểu Dịch"
"Dịch Nhi, em tới rồi"
Giản Phong kéo ghế cho cô. Cô ngồi xuống, ba Giản Phong liền hỏi:
"Bác nghe nói ba con đã bị bọn Sói Đen đưa đi"
"Vâng, bây giờ ba con sống chết thế nào con còn không biết"
Nghe đến đây mặt ai nấy đều buồn bã, Giản Đan - em gái của Giản Phong liền hỏi cô:
"Tiểu Dịch, bây giờ chị ở đâu? Hay là…tới nhà em đi"
Cô lắc đầu:
"Chị không thể gây phiền phức cho mọi người. Chắc chắn bọn Garrick sẽ còn tìm chị vả lại chị có nơi để ở rồi không sao hết em không phải lo"
"Chị đang ở đâu thế?"
Giản Phong đột ngột chen lời:
"Nhà của cảnh sát Lục Nam Thành"
"Sao?" - Giản Đan bất ngờ.
"Dù sao thì anh ta cũng là cảnh sát, Dịch Nhi ở đó cũng an toàn" - Giản Phong nói hộ cô nhưng điệu bộ lại có chút buồn.
Khi người trong quán rời đi vợi, ba Giản Phong mới lấy trong túi đưa cho cô một cuốn sổ tay đã cũ, ông nhất quyết bắt cô nắm chặt lấy nó và dặn dò:
"Tiểu Dịch, đây là thứ trước đây bác và ba con vì nó mà phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Con hãy giữ lấy nó và nếu cần thiết hãy đốt nó cũng được"
"Bác Giản, cái này là…"
"Bác không thể nói rõ cho con biết.