Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh công cộng gần đó anh và cô lái xe trở về Thiên Du. Trên đường trở về, hình ảnh lúc nãy của anh cứ hiện mãi ở trong đầu cô. Cô quay sang liếc nhìn anh, anh đang chăm chú lái xe nhưng biểu cảm lại lạnh lùng đến mê người. Anh phát hiện ra là cô đang nhìn mình nên bất chợt hỏi:
"Tôi biết là mình quá đẹp trai mới khiến cô mê mẩn tới như vậy nhưng nếu muốn ngắm thì phải trả thêm phí"
Cô hoảng hốt:
"Phí? Phí cái gì chứ? Anh có nói điều đó trước đâu?"
Anh quay sang:
"Thì không phải tôi vừa mới nói sao?"
"Ngài cảnh sát, nếu tôi cho anh ngắm lại thì…chắc là hòa nhau nhỉ?"
Cô bắt đầu tỏ vẻ dễ thương làm nũng trước mặt anh. Anh cố tỏ ra không quan tâm nhưng lại mỉm cười trong lòng.
Đột nhiên cô hỏi anh:
"À, cảnh sát Hoàng Mặc Dương gì đó anh ta có quan hệ gì với anh?"
"Tốt hơn hết cô đừng liên quan đến hắn. Hắn là một kẻ không nên dính dáng vào thì hơn"
"Ò, tôi biết rồi"
Xe của anh vừa về đến đồn cảnh sát Thiên Du thì một viên cảnh sát khác chạy tới điệu bộ hớt hải.
"Cảnh…cảnh sát trưởng…không xong rồi"
Anh và cô vừa bước xuống xe ngạc nhiên trước bộ dạng ấy của viên cảnh sát.
"Từ từ rồi nói, đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?"
"Nghi phạm…nghi phạm mà chúng ta bắt giữ…đã chết rồi"
"Cái gì?"
Anh và cô liền chạy một mạch vào trong. Đúng lúc xác của bốn tên nghi phạm lần trước được đưa ra ngoài. Anh nhìn theo bèn đứng chặn lại xác một tên rồi lật chiếc chăn trắng lên, quả nhiên chính là một trong những tên nghi phạm. Rốt cuộc là tại sao lại khiến nghi phạm đồng loạt chết như vậy?
Một viên bác sĩ vào phòng của anh để báo cáo tình hình.
"Theo như khám nghiệm tử thi thì bọn họ chết vì bị trúng độc"
"Cái gì? Độc?"
"Tôi không biết là ai làm nhưng chắc chắn độc này là có ở trong bữa trưa của họ. Độc này là một loại độc hiếm, chỉ phát tác dụng khi tiếp xúc trực tiếp với cơm"
Trong lúc anh đang hoang mang là không biết do kẻ nào làm thì cô đột nhiên bước vào và phán xét chắc nịch.
"Là giết người bịt đầu mối. Tôi chắc chắn…Sói Đen đã làm chuyện này"
Anh ngơ ngác nhìn cô:
"Sói Đen? Cô có biết là đồn cảnh sát này canh giữ nghiêm ngặt thế nào không?"
"Người của chúng có thể không vào được nhưng cảnh sát thì tất nhiên sẽ được đúng chứ?"
"Ý cô là…có kẻ phản bội?"
"Không, tôi chắc chắn…bọn chúng đã giả dạng cảnh sát"
Nghe cô nói vậy anh liền lập tức ra lệnh tập hợp tất cả lực lượng cảnh sát của Thiên Du. Vì đây là đồn cảnh sát mang tính quốc gia nên người gia nhập cũng khá đông khoảng hơn một nghìn người, tất cả bọn họ khi nghe lệnh tập trung của anh đều đứng xếp hàng ngay ngắn trước đồn.
Một viên cảnh sát có chức vụ cao hơn một chút sau khi kiểm tra xong bèn báo cáo với anh.
"Thưa đội trưởng, trừ Mạc Bằng và Hàn Đăng ra thì vẫn còn thiếu hai người"
"Cái gì? Thiếu ai"
Viên cảnh sát bèn đưa ảnh cho anh xem.
"Là hai bọn họ, cả hai đều có nhiệm vụ trông chừng nghi phạm nhưng sau khi xảy ra chuyện thì họ đã…mất tích không rõ nguyên nhân"
Đúng lúc xe của Hàn Đăng và Mạc Bằng quay trở về. Mạc Bằng vội vàng chạy đến báo cáo với anh:
"Đội trưởng, bọn em đã đuổi theo chiếc xe trở hàng cấm đi giao dịch nhưng khi bị cắt đuôi thì phát hiện hai tên tài xế đã…bị giết chết"
"Sao?"
Hàn Đăng tiếp lời:
"Không những thế bọn em còn phát hiện xác của hai người khác ở trong xe của bọn chúng"
Viên cảnh sát kia đưa ảnh của hai người mất tích cho Hàn Đăng xem.
"Đúng rồi, chính là hai người họ. Chẳng lẽ…"
Anh tức giận quát:
"Khốn kiếp. Bọn chúng đến cả cảnh sát cũng dám động"
Sau khi lấy lại bình tĩnh anh tuyên bố:
"Mọi người